Đêm đó khi Thẩm Lãng trở về trang viên Tống Nghị thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã đi ngủ rồi nên Thẩm Lãng cũng không quấy rầy cô nữa.
Sau khi anh rửa mặt xong xuôi chuẩn bị đi ngủ lại phát hiện có một tờ quảng cáo mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn đặt ở trên bàn trang điểm.
Trên tờ quảng cáo là tin tức về một buổi đấu giá, thì ra là thứ quý báu nhất Hoa Hạ được xưng là viên kim cương Trái Tim Đại Dương, được mở bán đấu giá lần đầu tiên tại thành phố Giang Nam.
Viên kim cương này vô cùng quý báu, từ khi nó xuất hiện đã được mọi người chú ý, nó cũng là giấc mộng của vô số người.
Nhưng giá của viên kim cương này cực kỳ cao, giá khởi điểm cũng đã hơn 700 tỷ, mà lần này nó xuất hiện ở thành phố Giang Nam cũng rất được mong đợi, thậm chí còn thu hút rất nhiều nhà giàu nước ngoài.
Nhìn thấy tin tức này Thẩm Lãng mỉm cười, nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ say liền đưa ra quyết định.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Lãng muốn tìm Dương Vân hỏi hai vé tham gia cuộc đấu giá.
Nhưng khi anh nghe ngóng mới biết được người tổ chức cuộc đấu giá là Gia Hoành.
Việc này cũng bớt đi cho Thẩm Lãng phiền toái, anh đang tiện được tới chi nhánh công ty Gia Hoành ở thành phố Giang Nam.
Gia Hoành là công ty đấu giá trải dài khắp cả nước ở Hoa Hạ cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Hơn nữa doanh thu đấu giá hàng năm đều lên tới hàng trăm tỷ, thậm chí còn có rất nhiều di vật văn hóa và cổ vật đều là của công ty đấu giá Gia Hoành, có địa vị rất lớn trong giới đấu giá.
Không chỉ có như thế, vì trước đó Thầm Lãng đã từng tiếp xúc với rất nhiều ngọc quý hơn nữa đều được bán đấu giá bởi công ty Gia Hoành, anh cũng là khách hàng quen thuộc của Gia Hoành, còn kết bạn với ông chủ của công ty Gia Hoành.
Trước khi tới Thầm Lãng đã gọi cho ông chủ của Gia Hoành, cho nên giờ phút này anh đã đứng ở cửa công ty Gia Hoành chờ người phụ trách tới đón anh.
“Thưa anh, xin hỏi anh có cần giúp đỡ gì không?” Nhìn thấy Thầm Lãng đứng ở cửa công ty Gia Hoành lúc này bảo vệ liền tiến tới hỏi anh.
Bảo vệ của công ty Gia Hoành đều đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đối với mọi người đều vô cùng tôn trọng chưa bao giờ xuất hiện tình huống mắt chó nhìn người, đây cũng là quy định của công ty đấu giá Gia Hoành.
“Tôi muốn gặp quản lý của các người.” Thầm Lãng nói.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không?” Bảo vệ hỏi Thầm Lãng.
Thầm Lãng bất đắc dĩ cười nói: “Không có hẹn trước nhưng anh ta sẽ tới nhanh thôi.”
“Nếu như vậy thì anh có thể qua bên kia ngồi chờ.” Bảo vệ lễ phép nói.
Đối với thái độ của bảo vệ Thầm Lãng có chút bất ngờ, người bảo vệ này không chỉ không nghi ngờ lời nói của anh mà còn vô cùng lễ phép với anh.
“Cảm ơn.” Thầm Lãng nói xong liền tiến vào cửa lớn của công ty Gia Hoành ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh chờ người.
Chỉ một lát sau có một người đàn ông vội vã chạy từ cửa vào.
Nhìn thấy Thầm Lãng người đàn ông đó nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi chào đón anh, anh ta đi tới vô cùng lễ phép vươn tay ra nói với Thầm Lãng: “Xin chào, tôi là quản lý chi nhánh công ty ở thành phố Giang Nam, Trần Lâm, xin hỏi cậu đây chính là cậu Thẩm sao?”
Thầm Lãng cười cười gật đầu, nắm lấy tay của Trần Lâm chào hỏi, anh có ấn tượng rất tốt với Trần Lâm.
“Lần này tôi đến là muốn hai vé vào cửa buổi đấu giá sắp tới của công ty.” Thẩm Lãng nói.
“Cậu Thẩm với quan hệ giữa cậu và ông chủ chúng tôi loại việc nhỏ như thế này còn phiền cậu tự mình tới đây, cậu gọi điện thoại đến cho sẽ cho người đưa tới cho cậu.” Trần Lâm cười nói.
Đối với người mà ông chủ cũng phải đối đãi cẩn thận thì ông ta càng phải đối đãi cẩn thận hơn.
“Tiện đường mà thôi, cũng không phiền gì…” Thầm Lãng cười nói.
Nhưng nếu anh đã đến đây Trần Lâm tự nhiên cũng muốn tiếp đãi anh thật tốt, đưa anh tới văn phòng thưởng thức một ít hoa quả và trà ngon.
“Cậu Thẩm, cậu vui lòng đợi một chút, bởi vì đợt bán vé này chỉ dành cho vé vào cửa khu vực thường, còn phiếu của khu vực VIP vẫn chưa được in ra, nên hiện tại tôi sẽ cho người mang tới cho cậu.” Trần Lâm nói.
Chỗ ngồi ở phòng đấu giá được chia làm ba khu vực, khu vực thường, khu vực cao cấp và khu vực VIP.
Mà người ngồi ở khu vực Vip tài sản ít nhất phải có 70 tỷ, tài sản này phải được hội đấu giá kiểm chứng, đương nhiên Thẩm Lãng sẽ tự nhiên được miễn đi bước này.
Trong quá trình chờ đợi, Trần Lâm và Thẩm Lãng tùy ý nói chuyện trên trời dưới biển với nhau.
Chỉ một lát sau một cô thư ký xinh đẹp đi vào, trên tay cầm hai vé vào cửa màu vàng của khu vực Vip buổi đấu giá.
Sau khi lấy được vé vào cửa của buổi đấu giá Trần Lâm đích thân tiễn Thẩm Lãng lên xe, ngay trước khi anh lên xe Trần Lâm đưa danh thiếp của mình cho anh rồi nói: “Cậu Thẩm, nếu sau này cậu có việc gì thì cứ gọi trực tiếp cho tôi, việc nhỏ như vé vào cửa này còn làm phiền cậu phải đến đây một chuyến thì Trần Lâm tôi cũng không biết giải thích với ông chủ thế nào.”
Thẩm Lãng cười cười, nhận lấy danh thiếp nói: “Công ty Gia Hoành cho tôi ấn tượng rất tốt, mà anh cũng là một người quản lý rất tốt, tôi tin tưởng với tài năng của mình, ông chủ của anh nhất định sẽ coi trọng tài năng của anh.”
Trần Lâm mỉm cười, tuy rằng hiện tại anh ta cũng đang đảm nhiệm chức vụ cao nhưng nếu Thẩm Lãng ở trước mặt ông chủ thay anh ta nói tốt vài câu chưa biết chừng sau này anh ta có thể tới tổng công ty nhậm chức trong ban giám đốc, đối với anh ta mà nói mới chính là giấc mộng nghề nghiệp.
Ngay sau khi Thẩm Lãng rời đi, Trần Lâm đang chuẩn bị quay lại công ty thì lại có một nam một nữ nói với bảo vệ ở cửa công ty: “Chúng tôi muốn gặp quản lý của công ty các người một chút.”
Trần Lâm sửng sốt một chút sau đó liền đi về phía trước nói: “Tôi chính là quản lý ở đây, xin hỏi hai người tìm tôi có chuyện gì?”
“Vài ngày nữa tôi sẽ tham gia buổi đấu giá, anh sắp xếp cho tôi một vị trí thật tốt đi.” Người đàn ông vênh váo tự đắc nói.
Trần Lâm thản nhiên cười cười, đối với người như nửa bình nước thế này trên người không có nhiều tiền nhưng lúc nào cũng ra vẻ ta đây kiêu ngạo, hống hách.
“Không thành vấn đề, theo quy định của công ty chúng tôi thì phải kiểm chứng tài sản của anh trước.” Trần Lâm vẫn lịch sự nói.
Người đàn ông khinh thường nở nụ cười tiện tay lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đưa qua rồi nói: “Đem cái thẻ này đi xác minh, chỉ cần không dọa đến anh là được rồi.”
Trần Lâm sửng sốt, phải biết rằng anh ta từng kiểm chứng qua vô số tài sản, cả những người có giá trị tài sản lên tới trăm tỷ cũng có nhưng người đàn ông trước mặt lại dám lớn tiếng dọa dẫm anh ta, việc này đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trần Lâm.
Trần Lâm vội vàng đưa một nam một nữ này vào khu vực khách quý để đón tiếp sau đó dặn dò nhân viên mang cà phê cùng điểm tâm lên.
“Quản lý Trần, tôi có thể đi kiểm chứng tài sản.” Người trợ lý xinh đẹp nhìn thấy Trần Lâm tự mình cầm tấm thẻ đến máy tính kiểm tra tài sản liền kinh ngạc không thôi.
Trần Lâm vẫy vẫy tay, cười nói “Tôi thật sự muốn nhìn thấy con số mà người ta nói sẽ dọa đến tôi rốt cuộc là bao nhiêu.”
Rất nhanh Trần Lâm thông qua hệ thống của công ty kiểm tra được số tiền trong chiếc thẻ, nhất thời có chút không biết nói gì.
Có một trăm bảy mươi tỷ thôi.
Tuy rằng nhiều hơn sáu mươi tỷ, đối với người bình thường mà nói thì đó vốn là một con số thiên văn.
Nhưng đối với người của công ty đấu giá Gia Hoành thì con số đó đúng là không là cái gì cả.
Còn hơn một trăm bảy mươi tỷ thì cũng chỉ là nhập môn mà thôi, có thể lấy được ghế ngồi thì cũng chỉ là ghế thường thôi.