Siêu Cấp Đại Gia

Chương 522: Chương 522: Thiên Vương tọa giá




"Đồ vật bên trong là nhân sâm núi lâu năm?" Lý Thư Yểu kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, đây vốn là món quà gặp mặt mà tôi định tặng cho bác của cô, nhưng không ngờ là bà ta không phân biệt được hàng tốt xấu. Cây nhân sâm núi lâu năm này đã trồng được ba trăm năm, là một loại dược liệu bổ dưỡng và có thể kéo dài tính mạng vào những thời khắc quan trọng."

Thẩm Lãng nói thẳng.

Nếu không phải có quan hệ với Lý Thư Yểu thì Thẩm Lãng sẽ không tặng cho Lý Liên Hoa món quà gặp mặt này.

Nhưng mà không ngờ Lý Liên Hoa lại chẳng thèm mở ra, cho dù có mở hộp gỗ ra thì cũng sẽ nghĩ đó là nhân sâm rẻ tiền hay gì đó.

"Cảm ơn anh, anh thật sự rất có lòng. Nhưng tiếc là bác tôi không phân biệt được hàng tốt xấu, nhưng một món đồ tốt như vậy, cho bà ta thì cũng thật lãng phí."

Lý Thư Yểu vô cùng tin vào lời nói của Thẩm Lãng. Cô ta cũng không hề nghi ngờ rằng cây nhân sâm núi này đã ba trăm năm tuổi, bởi vì cô ta không nghĩ rằng Thẩm Lãng sẽ mang chuyện này ra để nói đùa.

"Không cần khách sáo, cho dù bác sĩ mà bác của cô tìm được có trình độ như thế nào, cây nhân sâm núi lâu năm này có thể giúp bố cô sống thêm được một khoảng thời gian nữa, nhưng không thể chữa khỏi tận gốc. Cô hãy nghĩ cách để đưa bố cô ra ngoài càng sớm càng tốt đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết rắc rối này." Thẩm Lãng nghiêm túc nói.

Lúc này, đáy mắt Lý Thư Yểu tràn đầy sự biết ơn và cảm động, thậm chí vành mắt của cô ta còn đỏ cả lên, ánh mắt bao phủ bởi một tầng sương mỏng.

Cuối cùng cô ta cũng không kìm được nữa, nước mắt lăn dài trên má.

Thẩm Lãng lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt cho Lý Thư Yểu, sau đó kéo tay cô ta dựa lại gần bả vai của mình.

"Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Ngày mai quán rượu Phượng Lai Nghi, dù có sao đi nữa thì cũng đừng thỏa hiệp. Những việc quan trọng trong đời đều phải nắm giữ ở trong tay mình. Nhưng tôi khuyên cô nên dùng kế hoãn binh, đừng lấy cứng đối cứng với đối phương ngay lập tức. Chờ sau khi đưa bố cô ra ngoài, để tôi chữa khỏi bệnh cho ông ấy. Sau đó sẽ ngả bài với nhà họ Cát và thậm chí cả nhà họ Liễu."

Thẩm Lãng an ủi Lý Thư Yểu, đồng thời bày mưu tính kế cho cô ta.

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ làm như lời anh nói."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thư Yểu dựa vào vai Thẩm Lãng, cô ta cũng không dám dựa cả người lên mà dùng chân chống đỡ cả người, lo lắng rằng cơ thể của mình dựa lại gần sẽ khiến Thẩm Lãng phản cảm.

Trên thực tế, Thẩm Lãng đã cảm thấy thoải mái về những hiểu lầm khi ở Vân Thành.

Vừa rồi Lý Thư Yểu cũng không làm chuyện gì quá đáng, hơn nữa trong cuộc họp thường niên của nhà họ Lý, Thẩm Lãng đã tha thứ cho cô ta khi cô ta quỳ xuống trước mặt mọi người.

Tuy nhiên, bây giờ trong lòng của Thẩm Lãng, Lâm Nhuyễn Nhuyễn là người quan trọng nhất, anh muốn giữ chặt điểm mấu chốt đó.

Cùng lúc đó, Ngự Đình Biệt Uyển của nhà họ Cát.

Lý Liên Hoa ngồi trên ghế sô pha, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.

"Tên khốn! Thằng nhóc kia là cái khỉ gì, cháu gái của tôi cũng chẳng có mắt nhìn gì cả, sao có thể tìm một thằng nhà quê chẳng biết chút gì về lễ phép, không bằng một phần mười Liễu Xuyên!"

"Ngày mai quán rượu Phượng Lai Nghi, phải đưa Thư Yểu đến, tranh thủ thời gian gặp mặt rồi ăn một bữa cơm với Liễu Xuyên. Đợi sau khi Thư Yểu nhìn thấy một Liễu Xuyên xuất sắc như vậy thì nhất định sẽ hiểu được ý tốt của người bác như mình."

"Ngày mai sẽ gặp mặt Liễu Xuyên, mình có nên chuẩn bị quà gặp mặt không nhỉ?"

"Nên chuẩn bị! Cuộc gặp mặt này rất quan trọng. Dù sao thì đây cũng là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Thư Yểu và cậu Liễu. Nếu buổi gặp mặt diễn ra vui vẻ thì lễ đính hôn và kết hôn sau đó sẽ rất suôn sẻ!"

Về cuộc gặp mặt tại quán rượu Phượng Lai Nghi vào ngày mai, Lý Liên Hoa đã quyết định chuẩn bị một món quà hào phóng, coi như quà gặp mặt cho nhà họ Liễu.

Đây là khoảng cách, khoảng cách giữa Thẩm Lãng và Liễu Xuyên trong lòng bà ta.

Thẩm Lãng tặng cho bà ta một món quà, bà ta lập tức ném ra ngoài mà không thèm nhìn lấy một cái.

Mà bà ta lại nghĩ đến việc chủ động tặng quà cho Liễu Xuyên.

Đây được gọi là phân biệt đối xử.

Điều mà Lý Liên Hoa coi trọng chính là bối cảnh gia đình của Liễu Xuyên và mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.

Có thể nói, Lý Liên Hoa thực sự kiêng nể và muốn lấy lòng hơn cả chính là nhà họ Bạch.

Bởi vậy, Lý Thư Yểu đã trở thành vật hi sinh để bác của cô ta tạo dựng quan hệ thông gia.

Mà Lý Thư Yểu đang đứng ở cửa biệt thự chuẩn bị tạm biệt Thẩm Lãng, lưu luyến không rời.

Chỉ có bờ vai vững chắc của Thẩm Lãng mới có thể cho cô ta một chút yên tâm.

"Để tôi tiễn anh." Lý Thư Yểu nói.

"Được." Thẩm Lãng cũng không từ chối.

Mãi cho đến khi cả hai đến nơi Thẩm Lãng đỗ xe thì mới dừng bước lại.

Ở đây còn có những chiếc xe khác đang đậu.

Đây là khu giàu có, cơ bản đều là mấy chiếc xe sang như Benzo và Bentley.

Trong số những chiếc xe này, chỉ có chiếc xe của Thẩm Lãng là Pagani Zonda kim cương đỏ, phong cách nhất và cũng ngầu nhất.

Mặc dù đậu giữa một dàn xe sang nhưng chiếc siêu xe này vẫn rất dễ khiến người khác chú ý.

Khi có người đi ngang qua nhất định sẽ dừng lại và liếc nhìn thêm mấy cái.

Không nghi ngờ gì, Lý Thư Yểu cũng nhìn thấy Pagani Zonda kim cương đỏ trong dàn xe sang.

Thành thật mà nói, cô ta đã từng nhìn thấy Pagani, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chiếc kim cương đỏ.

Cô ta cảm thấy hơi tò mò, chiếc xe này là của ai vậy? Kể từ khi sống ở Ngự Đình Biệt Uyển, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người hàng xóm nào lái chiếc xe này cả.

Chẳng lẽ chiếc xe này là của bạn bè hay người thân của hàng xóm hay sao?

Ý tưởng này vừa chợt lóe lên trong đầu Lý Thư Yểu. Cô ta cũng không hề quá xoắn xuýt với nghi vấn này, dù sao thì đó cũng không phải xe của Thẩm Lãng.

Nghĩ đến Thẩm Lãng lái xe tới, Lý Thư Yểu đột nhiên rất ngạc nhiên.

Cô ta còn không biết hôm nay Thẩm Lãng thuê chiếc xe gì tới đây.

Mặc dù số tiền kia không đáng bao nhiêu nhưng Lý Thư Yểu không có ý định để cho Thẩm Lãng phải chi trả.

"Hôm nay anh thuê xe tới đây, lát nữa tôi sẽ chuyển mười bảy triệu đồng cho anh." Lý Thư Yểu chủ động đề nghị.

"Không đến mười bảy triệu đồng, thuê một chiếc Ferrari cũng không tốn tận mười bảy triệu đồng đâu." Thẩm Lãng xua tay tỏ vẻ không cần.

"Anh vẫn nên nhận lấy đi, anh vất vả cả đoạn đường cũng không dễ dàng gì, lại còn bỏ tiền ra mua nhân sâm núi lâu năm, chắc cũng phải tốn rất nhiều tiền, coi như là đề bù." Lý Thư Yểu nói.

"Thực sự không cần đâu, tôi phải đi về rồi." Thẩm Lãng nói với Lý Thư Yểu: "Xe của tôi ở ngay phía trước, chiếc xe màu đỏ đấy, cô có muốn vào trong ngồi một chút hay không?" Thẩm Lãng lịch sự mời.

"Màu đỏ sao?" Lý Thư Yểu có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy." Thẩm Lãng gật đầu.

Lúc này phía trước chỉ có một chiếc xe màu đỏ, là chiếc xe Pagani Zonda cực ngầu.

Lý Thư Yểu mở to hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Là... là chiếc xe kia sao?"

"Đúng vậy, của tôi đấy." Thẩm Lãng nhẹ nhàng gật đầu.

"Thật… thật sự là của anh sao?" Lý Thư Yểu vẫn hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ: "Đây… đây là Pagani đó."

"Ừ, Pagani Zonda." Thẩm Lãng nói.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Pagani Zonda ánh đỏ đấy." Lý Thư Yểu nói.

"Ánh đỏ là do bên trên thân xe được tráng một lớp bột kim cương màu đỏ." Thẩm Lãng giảng thích một cách không nhanh không chậm.

"À? Đỏ... kim cương đỏ..." Lý Thư Yểu kinh ngạc há to miệng.

"Đúng vậy, lên xem thử không?" Thẩm Lãng cười khẽ.

"Tôi..." Lý Thư Yểu cảm thấy hơi do dự.

Lúc này tâm trí của cô ta đang rất rối bời, như lọt vào trong sương mù.

Cô ta đã lớn như vậy rồi, đây là chiếc siêu xe thể thao đặc biệt nhất mà cô ta từng thấy.

Vốn dĩ Pagani Zonda là siêu xe hàng đầu với số lượng có hạn, mà chiếc xe này lại có một lớp ánh đỏ, càng thể hiện sự quý giá.

Lý Thư Yểu cũng không dám nói rằng mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có nữa rồi.

Hít một hơi thật sâu, Lý Thư Yểu bước từng bước về phía chiếc "kim cương đỏ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.