Lý Mạc nghe vậy, lạnh lùng nhìn Đới An, lạnh giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”
Đới An cười một tiếng, trả lời: “Ý tôi là không bằng cứ tìm một người đứng ra chịu chuyện này đi! Đới An tôi cam đoan sẽ cố gắng hết sức giải quyết ổn thỏa hậu sự và người nhà của người anh em ấy.”
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ tìm luật sư tốt nhất đưa đơn kiện giúp anh ta. Sau khi thành công, tôi còn trả cho người anh em ấy một số tiền hậu hĩnh nữa…”
Lý Mạc khinh thường, hừ lạnh một tiếng phản bác: “Cái việc không xử lý ổn thỏa thì sẽ mất mạng như chơi này thì ai chịu chứ? Các cậu tự đi mà tìm người!”
“Đừng… Đừng mà, anh Mạc, tôi phải tìm được người cho vụ này, mà còn phải là người có thể tin tưởng được nữa. Vậy nên anh đưa người đi, tôi sẽ bỏ tiền. Sau này thành công, anh Mạc cũng thu lại được nhiều!” Đới An vội nói.
“Tôi nói cậu biết, không phải vì lợi ích gì cả, tôi cũng không đòi hỏi gì từ cậu hết. Chỉ là không thể thiếu tiền cho người anh em gánh tội này được, dù sao cũng là một mạng người mà!”
“Vâng, phải… Tôi ra giá chín tỷ, anh thấy có được không?” Đới Anh nhướng mày nói.
Loảng xoảng!
Lý Mạc lập tức ném ly rượu xuống đất, đứng dậy chỉ vào mũi Đới An quát: “Cậu nghĩ anh em của tôi ngu hay là tôi ngu vậy? Chín tỷ khác gì bố thí đâu!”
Nghe vậy, tim Đới An đập thịch một nhát. Chín tỷ không phải con số nhỏ, e là anh ta còn phải lấy ra từ công ty nhà mình.
“Đừng… Đừng nóng giận, anh Mạc. Không phải tôi đang thương lượng với anh đấy sao?” Đới An nở nụ cười bảo.
“Một trăm năm mươi tỷ, thiếu một đồng cũng không được!” Lý Mạc nói.
Xoạt!
Đới An nghe thấy con số này, tức giận đến mức bật thẳng dậy.
“Anh Mạc, cái giá này của anh hơi quá thì phải? Một trăm năm mươi tỷ tôi có thể mua được mười cái mạng của nó rồi!” Đới An nói.
Chu Nghiêm ở bên cạnh nghe thấy cái giá thì cũng sợ đến mức không thốt thành lời.
Nếu như sau này, Đới An đòi số tiền đó từ chỗ mình thì mình có bán thân cũng không lấy ra được!
Lý Mạc cười mỉa, nói: “Tôi cảm thấy mua mạng của cậu chủ Đới với giá một trăm năm mươi tỷ cũng đáng lắm chứ. Cậu phải biết là nếu chuyện này vỡ lở, chưa nói đến việc hai người phải đi bóc lịch, mà còn có nguy cơ chết thêm một người nếu không làm tốt!”
“Anh… Nhưng chuyện này do người bên anh ra tay, đến lúc đó, anh cũng không thoát được liên quan!” Đới An uy hiếp.
“Ha ha ha!”
Lý Mạc nghe vậy thì bỗng cười phá lên. Tiếng cười lọt vào tai Đới An và Chu Nghiêm khiến trái tim cả hai run rẩy.
“Cậu cũng biết đó là người của tôi, vậy cậu có từng nghĩ cậu ta sẽ khai thế nào với nhân viên điều tra chưa?” Lý Mạc cười âm hiểm nói.
Sắc mặt Đới An thoáng chốc trở nên sầm xì, Chu Nghiêm cũng tỏ ra đầy tuyệt vọng.
Nếu không phải mình đối phó với Thẩm Lãng thì đâu đến mức như bây giờ.
Đới An cắn răng, xoay người nói với Chu Nghiêm: “Nói cho cùng thì việc này cũng do cô mà ra, cô bỏ chín mươi, tôi góp sáu mươi!”
“Tôi tôi… tôi không có nhiều tiền vậy đâu, Đới An, anh điên rồi ư?” Chu Nghiêm mang vẻ mặt đầy sợ hãi.
Bốp!
Một nhát tát của Đới An đáp xuống mặt Chu Nghiêm. Anh ta cắn răng mắng: “Tất cả đều vì con đàn bà khốn nạn như cô, ông mới gặp phải chuyện này, bây giờ lại nói với ông cô không có tiền. Không có tiền thì cô đi bán thân đi, bán một năm không được thì bán mười năm!”
Nói rồi, Đới An nắm tóc Chu Nghiêm, kéo tới trước mặt Lý Mạc, đỏ mắt nói: “Anh Mạc, tôi còn chưa động vào con ả này, bây giờ giao cho anh, tùy anh xử lý để đổi lấy chín mươi tỷ được không?”
Chu Nghiêm bị Đới An giật tóc, đau đến mức không nói ra lời, chỉ có thể kêu a a.
“A a… Đới An, cậu còn là đàn ông không? Tiền này là công của người anh em gánh tội, tôi lấy phụ nữ của cậu làm gì?” Lý Mạc nói.
Nói rồi còn khinh thường liếc nhìn Đới An, Lý Mạc hết sức không ưa loại người xảy ra chuyện, lại đem phụ nữ ra gánh như Đới An này. Anh ấy cũng cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
Thấy Lý Mạc không đồng ý, Đới An đẩy Chu Nghiêm ngã rạp ra đất, sau đó còn xé áo khoác của Chu Nghiêm xuống.
“Anh Mạc, anh xem, con này dáng ngon, mặt đẹp....” Đới An vừa xé, vừa trợn mắt nói với Lý Mạc với con ngươi đỏ sưng.
Còn Chu Nghiêm nằm dưới đất thì liều mạng vùng vẫy, kêu: “Đới An, anh buông tôi ra… Xin anh hãy buông tôi ra… Xin anh đấy!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Lý Mạc không khỏi thở dài. Chu Nghiêm này cũng là tự làm tự chịu thôi. Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận mà.
“Được rồi, dừng tay lại đi!” Vào lúc Đới An sắp tháo mảnh vải cuối cùng trên người Chu Nghiêm xuống, Lý Mạc bảo anh ta dừng tay.
“Anh Mạc, anh đồng ý rồi sao?” Đới An bỏ Chu Nghiêm ra, đi tới trước mặt Lý Mạc.
“Đồng ý ông nội cậu ấy. Một trăm năm mươi tỷ, không được thiếu một đồng. Hôm nay, cậu có giết cô ả kia cũng vô ích! Một là ngày mai đến đồn, hai là bây giờ lôi tiền ra!”
Lý Mạc nói xong, định đứng dậy rời khỏi phòng bao. Dù gì thì anh ấy cũng không muốn xem tiếp lát nữa, Đới An có làm ra chuyện đáng ghét gì với Chu Nghiêm không.
“Lý Mạc, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Đới An nhặt chai bia lên, xông về phía Lý Mạc.
Nhưng anh ta chưa đến được trước mặt Lý Mạc thì cửa phòng bao đã bất chợt mở ra, đàn em của Lý Mạc tràn vào.
Đới An ngơ ngác, còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, mấy tên đàn em đã vây anh ta lại.
“A!”
“Anh Mạc, mau bảo đàn em của anh dừng tay.”
Đau đớn như kim châm muối xát lan từ hai chân lên tận óc, tất cả chai rượu trên bàn gần như đều đáp xuống cơ thể Đới An.
Đới An ngã xuống đất, đau đến mức run rẩy cả người.
Lý Mạc cười lạnh đi lên, đàn em cũng tự giác tản ra.
“Đới An à, chắc là chán sống rồi hả? Thế nên mới dám ra tay với tôi?” Lý Mạc cười gằn nói.
Đới An xoa máu tươi trên trán, sợ sệt đáp: “Đừng mà… Có gì thì từ từ nói. Tôi sẽ đưa một trăm năm mươi tỷ, anh lo liệu việc này, chúng ta không thiếu nợ nhau!”
“Ha ha, bây giờ là hai trăm mười tỷ rồi, cộng thêm sáu mươi tỷ tiền lúc nãy cậu đánh lén tôi, thế thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa! Nếu không, hôm nay, tôi sẽ cắt đứt chân, sau đó đưa cậu đến sở cảnh sát! Dù cậu không chết, nhưng nửa đời sau cũng là kẻ tàn phế!” Lý Mạc nhìn xuống Đới An, lạnh lùng nói.
Nghe Lý Mạc nói lại phải thêm sáu mươi tỷ, Đới An mới biết mình bị Lý Mạc tính kế.
Nghĩ đến việc Lý Mạc gài bẫy mình, lửa giận trong lòng Đới An nổi lên như bão táp mưa sa.
“Tao nhổ vào…” Đới An nhổ nước bọt, khinh thường đáp: “Lý Mạc, tao chửi cả nhà mày, mày là loại chó gì vậy? Tao không có hai trăm mười tỷ, có ngon thì mày giết tao đi, bố tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!”
Lý Mạc nhấc chân, giẫm lên mặt Đới An, cất tiếng với ánh mắt chói như đuốc: “Hay thật, cho mày mặt mũi quá rồi đúng không! Tưởng Lý Mạc tao ăn chay thật à? Trong mắt bố, cái tập đoàn Lam Hải của mày ấy còn chẳng bằng rắm cơ! Hôm nay, tao muốn xem thử bố mày có thể làm gì tao được…”
Nói rồi, không biết Lý Mạc lấy từ đâu ra một thanh chủy thủ, ném đến trước mặt Chu Nghiêm, nói: “Cho cô cơ hội. Cô ra tay, chuyện này coi như xong.”