Siêu Cấp Đại Gia

Chương 722: Chương 722: Thu phục Đại Dũng




"Không, tôi thực sự không có cách nào khác. Anh đi đi, tôi sắp có một cuộc họp rồi." Hiệu trưởng than thở nói.

Khi ra khỏi văn phòng của Hiệu trưởng, Tiêu Đại Dũng còn đá vào cửa văn phòng một cái.

Âm thanh này đã lan rộng khắp trường học, những người không biết chắc chắn sẽ nghĩ rằng có một trận động đất lớn đã xảy ra trong trường học.

Nhìn vào bóng lưng của Tiêu Đại Dũng, Hiệu trưởng bị dọa đến mức trợn tròn mắt, mồm há hốc.

Sức lực của Tiêu Đại Dũng này thật là mạnh. Một cái cửa gỗ như vậy mà anh ta lại có thể đá bay, đây đâu phải là người chứ?

Sau khi xác nhận Tiêu Đại Dũng đã bước ra khỏi cổng trường, lúc này Hiệu trưởng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm rồi lấy chiếc điện thoại di động rồi gọi ra ngoài.

"Ông Kim, chuyện mà ông nhờ tôi, tôi đã làm xong rồi. Sau này tôi sẽ không làm những loại chuyện như vậy đâu, quá đáng sợ rồi. Thiếu chút nữa thì Tiêu Đại Dũng kia đã làm thịt tôi.” Hiệu trưởng nói vào điện thoại.

Khi Tiêu Đại Dũng trở về nhà thì nhìn thấy một chiếc xe đậu ở cửa, ngay lập tức anh ta mang theo sắc mặt trầm thấp mà bước vào nhà.

Lúc này, anh ta chỉ thấy, Thẩm Lãng đang cầm một cái máy tính bảng và Tiêu Mỹ đang xem phim hoạt hình.

"Bố ơi, bố về rồi sao?" Tiêu Mỹ thấy bố đã trở về thì lập tức bỏ máy tính bảng sang một bên rồi chạy đến đón.

Sau khi Tiêu Đại Dũng nhìn thấy con gái của mình, khuôn mặt trầm thấp lúc trước đã ngay lập tức trở nên hiền hòa hơn nhiều. Anh ta sờ vào đầu con gái của mình và nói: "Tiêu Mỹ ngoan, không phải anh đã nói với con là không được để người lạ vào nhà rồi mà? Sao con lại không vâng lời như vậy được chứ?"

"Chú Thẩm không phải là người xấu, chú ấy đã cùng con xem bộ phim hoạt hình mà con yêu thích. Bố cũng biết là các bạn cùng lớp đã xem nó trước khi con được xem mà.”

Thấy con gái như vậy thì làm sao Tiêu Đại Dũng có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này?

Anh ta vẫn luôn mong mình có thể cung cấp cho con gái của mình những thứ tốt nhất. Nhưng sau tất cả, những thứ tốt nhất mà anh ta có thể dành cho con gái mà so với những đứa trẻ có điều kiện tốt, Tiêu Mỹ vẫn là tồi tệ hơn rất nhiều.

"Tiêu Mỹ ngoan, con vào phòng trước đi. Bố có chuyện muốn nói với chú Thẩm." Tiêu Đại Dũng dịu dàng nói.

Tiêu Mỹ lại không ngoan ngoãn vào phòng như thường lệ, mà bĩu môi rồi kéo vạt áo Tiêu Đại Dũng và nói: "Bố đừng đuổi chú Thẩm đi, Tiêu Mỹ không muốn chú ấy đi. Chú Thẩm nói chú sẽ có cách để giúp con được đi học."

Tiêu Đại Dũng có chút khó xử nhìn Thẩm Lãng, nhất thời không biết mình nên nói cái gì.

Lúc này, Thẩm Lãng chỉ thản nhiên cười rồi đứng dậy nói với Tiêu Đại Dũng: "Tiêu Mỹ nói với tôi rằng con bé đã bị đuổi khỏi trường, cho nên tâm tình không tốt nhưng lại không dám nói với anh, con bé sợ anh lo lắng. Đứa bé này thật sự rất hiểu chuyện."

"Cho dù trường học đó có mở cửa để chào đón Tiêu Mỹ, tôi cũng không có ý định để con bé học ở đó. Từ giáo viên đến phụ huynh ở đó đều không có một người là người tốt." Tiêu Đại Dũng vừa nắm chặt tay vừa mắng.

Lúc này, Tiêu Mỹ đột nhiên bật khóc, nước mắt của cô bé cửa vậy mà lăn dài trên má.

Khi Tiêu Đại Dũng nhìn thấy cảnh này thì lòng đau như cắt.

Đây chính là đứa con gái mà anh ta yêu nhất, vì vậy sao anh ta có thể để con gái mình phải chịu một ủy khuất lớn như vậy. Cho dù anh ta không được ăn cũng không được uống mà phải đến công trường để xếp gạch thì Tiêu Đại Dũng cũng chưa từng để Tiêu Mỹ bị đói bụng.

"Bố, sau này Tiêu Mỹ sẽ không thể đi học được nữa sao? Tiêu Mỹ muốn đi học." Tiêu Mỹ vừa khóc vừa nói.

Trái tim của Tiêu Đại Dũng vỡ tan. Anh ta vội vàng ngồi xổm xuống rồi lấy tay lau nước mắt cho Tiêu Mỹ và an ủi: "Tiêu Mỹ, con yên tâm đi, con quên mất bố là một người toàn năng rồi sao? Từ trước đến nay những chuyện mà bố đã đồng ý với con thì làm gì có chuyện gì mà bố đã lừa gạt con.”

Tiêu Mỹ gật đầu.

“Vậy lần này bố hứa với con bố chắc chắn sẽ không để con không được đi học.”

"Nhưng… Nhưng nhà trường đã đuổi học con rồi.”

Tiêu Đại Dũng lộ ra vẻ khó xử. Anh ta biết muốn tìm một trường học khác cho Tiêu Mỹ cũng không có dễ dàng đến như vậy.

Ngoài trường này, trường tiểu học gần nhà nhất cũng mất nửa giờ để lái xe. Nhưng đây lại là một trường học trong làng có điều kiện tệ nhất. Các trường có điều kiện tốt hơn thì lại cách nhà đến cả nghìn sáu kilomet.

Chuyện để Tiêu Mỹ đi học ở trung tâm thành phố lại càng khó có thể xảy ra, bởi vì học phí ở khu đó rất đắt tiền. Mà Tiêu Đại Dũng cũng không có khả năng để chi trả.

Chẳng lẽ anh ta để Tiêu Mỹ đi học cũng chỉ có thể cho Tiêu Mỹ đi học ở vùng nông thôn sao?

"Anh hãy cầm chiếc chìa khóa này đi, việc cho trẻ con đi học là việc quan trọng nhất." Lúc này, Thẩm Lãng lấy chìa khóa của khu học khu nhà học rồi đưa cho anh ta.

Tiêu Đại Dũng khinh thường ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng. Anh ta không hề có ý muốn nhận lấy, nói: "Anh đã nói xong chưa rồi thì hiện tại có thể đi được chưa?”

Thẩm Lãng nhún vai, sau đó lấy điện thoại di động ra, rồi dở đến những bức ảnh trong phòng và nói: "Có những thứ mà anh vĩnh viễn không thể cho được mà những điều này cũng sẽ khiến Tiêu Mỹ phải tiếc nuối cả cuộc đời. Anh cũng không muốn sau này Tiêu Mỹ sẽ giống như anh đúng không?"

Tiêu Đại Dũng mang theo sự nghi ngờ đi đến bên cạnh Thẩm Lãng. Khi anh ta nhìn thấy những bức ảnh trong điện thoại di động, ánh mắt lập tức trở nên sáng ngời.

Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy căn phòng của trẻ con, Tiêu Đại Dũng đã bị sốc.

Lúc này Tiêu Đại Dũng đã bắt đầu dao động, anh ta tưởng tượng đến dáng vẻ Tiêu Mỹ vui trời trong căn phòng này, hình ảnh Tiêu Mỹ nở một nụ cười rất ngọt ngào, rất hạnh phúc...

"Cậu cho tôi chút thời gian để suy nghĩ…” Tiêu Đại Dũng trả lại điện thoại di động cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nhận lấy điện thoại di động, nhìn Tiêu Mỹ đang đứng ở một bên rồi nói: "Tiêu Mỹ, cháu hãy trở về phòng đi. Chú có chuyện muốn nói với bố của cháu.”

Trước sự ngạc nhiên của Tiêu Đại Dũng, Tiêu Mỹ đã gật đầu rồi cầm chiếc máy tính bảng rồi đi vào phòng.

Nhìn vào cảnh Tiêu Mỹ đi vào phòng, trong lòng Tiêu Đại Dũng lại cảm thấy có chút phức tạp.

Bản thân anh ta đã không có đủ năng lực để cho cô bé có một cuộc sống tốt nhất thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ, ngay cả việc cho cô bé được đi học mà cũng không được. Chuyện này là cho Tiêu Đại Dũng cảm thấy vô cùng áy náy, người làm bố như Tiêu Đại Dũng cảm thấy mình quá thất bại.

"Thật không biết cậu đã dùng phép thuật gì mà có thể làm cho Tiêu Mỹ nghe lời cậu đến như vậy.”

Thẩm Lãng mỉm cười, nói với Tiêu Đại Dũng: "Tôi biết nỗi sợ hãi của anh. Anh sợ rằng Tiêu Mỹ sẽ mất đi người bố của cô bé. Nhưng ông đã từng nghĩ đến chưa, lúc trước khi Lý Mạc rời khỏi bang Mạc Sói, anh ấy cũng lo lắng như vậy. Nhưng kết quả thì sao? Đến cuối cùng, vợ và con trai của anh ấy đã vì giết vì anh ấy không đủ mạnh. Nếu như bọn họ đã có thể tìm thấy Lý Mạc thì anh cảm thấy bản thân mình còn có thể trốn ở chỗ này được bao lâu?”

Tiêu Đại Dũng im lặng, châm một điếu thuốc. Anh ta ngồi xổm rồi hút thuốc.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, Tiêu Đại Dũng vỗ nhẹ khói bụi trên người rồi đứng dậy và nói: "Được rồi, tôi chỉ có một điều kiện!"

"Anh yên tâm đi, tôi lấy nhân cách của tôi ra để đảm bảo tính cách của tôi. Nếu một ngày nào đó anh không có ở đây, Tiêu Mỹ chắc chắn sẽ được trưởng thành một cách an toàn và khỏe mạnh." Không đợi Tiêu Đại Dũng nói ra điều kiện, Thẩm Lãng đã trực tiếp nói ra.

Tiêu Đại Dũng có chút sửng sốt, lập tức nở một cười rồi vỗ vỗ vai Thẩm Lãng nói: "Tôi tin tưởng cậu. Nói đi, tôi cần phải làm gì?”

"Đi tìm Lý Mạc, giúp anh xây dựng lại một bang Mạc Sói mạnh mẽ hơn!" Thẩm Lãng cười nói.

Trước khi rời đi, Thẩm Lãng ngoài việc đưa chìa khóa và địa chỉ của ngôi nhà, anh còn đưa cho Tiêu Đại Dũng một số điện thoại di động.

Số điện thoại di động này là điện thoại của Hiệu trưởng của trường tiểu học thực nghiệm ở Thành phố Giang Nam mà Thẩm Lãng đã tìm.

"Gọi cho anh ta, anh có thể cho Tiêu Mỹ nhập học ở đó bất cứ lúc nào." Thẩm Lãng nói.

"Tôi thay Tiêu Mỹ cảm ơn cậu.”

Sau khi xử lý xong vấn đề của Tiêu Đại Dũng, Thẩm Lãng vốn là định đến bệnh viện thăm Lý Mạc. Nhưng suy đi nghĩ lại thì anh vẫn quyết định không đi, anh muốn để cho Lý Mạc xuất viện trong sự bất ngờ.

Lúc này, Thẩm Lãng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Những nỗ lực từng bước của anh ở Thành phố Giang Nam cuối cùng cũng đã có thành quả. Anh biết trong một tương lai không lâu, Tiêu Đại Dũng và Lý Mạc nhất định sẽ trở thành hai người quan trọng nhất của anh ở Thành phố Giang Nam này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.