Siêu Cấp Đại Gia

Chương 619: Chương 619: Tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường




Có vẻ như, Trịnh Nam Sơn có rất nhiều mâu thuẫn đối Thẩm Lãng.

Trong mắt Trịnh Nam Sơn, đứa cháu trai Trịnh Vân Kiệt của ông ấy không kết bạn với những người ở cùng một cấp độ, là một biểu hiện rất không tiến bộ.

“Ông nội, cậu ấy là học trò của Vân Vạn Sơn, cậu ấy còn được Vân Vạn Sơn coi trọng nữa.” Trịnh Vân kiệt giải thích.

Người khác có thể không biết Vân Vạn Sơn từng giữ chức vụ Tử Y Thần Hầu, nhưng Trịnh Nam Sơn là Vĩnh Định Hầu của Giang Nam, cho nên ông ấy không thể không biết.

Tử Y Thần Hầu, từng là Thần Hầu đứng đầu cả nước, thân phận địa vị của ông ta còn cao hơn cả Vĩnh Định Hầu.

Chỉ là, Tử Y Thần Hầu có địa vị cao như vậy cũng đã tự nguyện rời khỏi giới kinh doanh. Từ đó về sau, Vân Vạn Sơn đã đi chu du bốn phương, tìm kiếm và hỏi thăm những dãy núi nổi tiếng để đến đó tu luyện.

Thường xuyên có người mạo danh Tử Y Thần Hầu, vì lợi ích riêng mà giả danh và lừa gạt. Trước Thẩm Lãng, Trịnh Nam Sơn cũng đã gặp qua mấy người như vậy.

Mà lúc này, đứa cháu trai của ông ấy lại nhắc đến học trò của Tử Y Thần Hầu, cho nên Trịnh Nam Sơn lo lắng chuyện cháu trai bị lừa.

“Vân Vạn Sơn đã đi chu du bốn phương, khó tìm được tung tích, trừ phi con có thể mang Vân Vạn Sơn đến trước mặt ông, ông mới có thể tin tưởng cậu ta đúng là học trò của Vân Vạn Sơn. Hơn nữa, sao ông chưa từng nghe qua, Vân Vạn Sơn có một học trò tầm tuổi con. Ông nhớ rõ, mấy chục năm trước ông ta đã lui về ở ẩn rồi. Những học trò trước đây ông ta nhận thì đầu tầm tuổi bố của cháu.”

Trịnh Nam Sơn biết bốn người học trò của Vân Vạn Sơn là ai. Là Ngô Đại Thiên, Trịnh Tam Cổ, Trần Phong, Hạ Lưu.

Bốn học trò của Vân Vạn Sơn hay được gọi là “Phong lưu thiên cổ”, ý muốn nói đến người thầy Vân Vạn Sơn của họ.

Thế nhưng, Trịnh Nam Sơn chưa từng nghe nói qua, Tử Y Thần Hầu Vân Vạn Sơn còn có một người học trò nhỏ tuổi nào khác.

Rõ ràng là ông đã lui về ở ẩn rồi, vậy thì làm sao sau hai mươi năm sau, ông ta lại thu nhận một học trò nữa được chứ? Người như Vân Vạn Sơn luôn thích tự do, không bị khống chế, nói lui về ở ẩn là ông ta lập tức lui về ở ẩn, ông ta sẽ không lại tái xuất và thu nhận thêm đồ đệ đâu.

Cho nên, Trịnh Nam Sơn cho rằng, Vân Vạn Sơn chắc chắn sẽ không thu nhận một người học trò tầm tuổi cháu trai của mình sau khi ông ta nói đẽ lui về ở ẩn.

Nhưng mà, cũng không có gì là tuyệt đối.

Người bình thường thực sự khó có thể làm cho Vân Vạn Sơn thay đổi suy nghĩ, nhưng gia tộc Ngoan Nhân thì lại không giống vậy

Giang Nam Vĩnh Định Hầu họ không làm được chuyện đó, nhưng có khi gia tộc Ngoan Nhân lại làm được.

Gia tộc Ngoan Nhân không chỉ thuyết phục được một mình Vân Vạn Sơn phá lệ mà họ còn có thể thuyết phục được những người tài giỏi đã lui về ở ẩn Sơn đó. Người thầy và cũng là người bạn của con, thầy Liễu Thiết cũng nhận cậu ấy là này tuyệt đối không thể sai được.” Trịnh Vân Kiệt rất tin tưởng vào phán đoán và trực giác của mình.

Anh ta có thể cảm thấy khí chất siêu phàm toát lên trên người Thẩm Lãng, nhất định đây là một người tài giỏi.

“Ông nghĩ rằng, người chú nhỏ kia của con cũng là một kẻ lừa đảo, chuyên môn đi lừa gạt mấy cậu chủ đơn thuần lại thô lỗ như con. Sau này, con hãy cách xa yên lòng, cho nên dặn lại đứa cháu trai của mình. Ông ấy nhắc nhở cháu trai mình không nên để bị Thẩm Lãng và Liễu Thiết kia lừa.

“Ông nội, sớm muộn ông cũng thấy ưu điểm trên người cậu ấy thôi.” Trịnh Vân kiệt vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình.

Bữa tiệc tối nay tiệc tối, anh ta quyết định sẽ mời Thẩm Lãng tới đây. Cho dù ông nội có ngăn cảm thế nào thì anh cũng đã nói chuyện này với Thẩm Lãng, mà Thẩm Lãng cũng đã đồng ý rồi, vì vậy anh ta cũng không thể đổi ý được. Anh ta nhất định phải làm ra một bữa tiệc thật quan trọng, để cho chú nhỏ hài lòng về anh ta.

“Vân Kiệt, con sẽ không thực sự mời cậu ta tới đây đấy chứ?”

‘Cậu ta’ mà Trịnh Nam Sơn ám chỉ chính là Thẩm Lãng.

“Không sai, ông nội, con đã bảo đầu vào quy trình tổ chức một bữa tiệc tối cao cấp của Khách sạn Phượng Lại Nghi để làm một bữa tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường để tiếp đón chú nhỏ.” Trịnh Vân Kiệt cũng không có giấu diếm mà trực tiếp nói thẳng.

“Cái gì? Con lại muốn tiếp đón cậu ta với một buổi tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường sao? Cậu ta có tư cách để đến một bữa tiệc rượu cao cấp như vậy sao?” tức giận.

Tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường là một trong những bữa tiệc có quy cách cao cấp nhất của Khách sạn Phương Lại Nghi. Chỉ có những nhà nào rất giàu có ở Giang Nam hoặc là xuất thân từ giới thượng lưu quyền quý thì mới có đủ điều kiện để thưởng thức.

Khi ông ấy nghe thấy cháu trai mình sẽ tiếp đón một người đàn ông tên Thẩm Lãng tới đây băng một tiệc rượu Kim mức cả khuôn mặt đều trở nên lạnh lùng.

Truy nhiên, Trịnh Vân Kiệt lại rất quyết tâm, muốn bày một bữa tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường để tiếp đón chủ nhỏ của anh ta.yến, đến chiêu đãi hắn nhỏ sư gia.

Cho nên anh ta cũng không tiếp tục đứng đây mà tranh luận với ông nội của mình mà lập tức trở về phòng bếp để sắp xếp các đầu bếp trong nhà. Anh ta muốn chắc chắn mọi thứ sẽ được làm dựa trên quy chuẩn của Khách sạn Phương Lai Nghi. Anh ta cũng không muốn phải xử lý việc cắt xét nguyên liệu của bất kỳ ai.

Trịnh Nam Sơn nhìn đứa cháu trai cố chấp của mình thì chỉ có thể lắc đầu và thở dài.

Ngay sau đó, ông ấy dường như nghĩ ra cái gì đó.

‘Cũng được, cứ để thằng bé bị giày vò lần này. Sau kinh nghiệm phải chịu thu thiệt của lần này, hy vọng là Vân Kiệt có thể trưởng thành và không phải chịu thiệt thòi trong tương lai nữa. Hơn nữa mình cũng có thể lợi dụng cơ hội này để thăm dò khả năng của Thẩm Lãng kia.’

Trịnh Nam Sơn quyết định sẽ không đi ngăn cản việc tiếp đón Thẩm Lãng của cháu trai nữa. Ông ấy hi vọng thông qua việc này, đứa cháu trai Vân Kiệt này có thể có trưởng thành.

Lúc này, Thẩm Lãng vừa mới ra khỏi trang viên Tống Nghị.

“Không cần tiễn, tối nay cô hãy nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thẩm Lãng quay người lại rồi nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Lúc đầu Thẩm Lãng dự định sẽ đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn tới bữa tiệc, nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại cảm thấy có chút sợ hãi. Cô ấy không quen với những tình huống như vậy cho nên đã lập tức từ chối.

“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc Thanh Thanh thật tốt.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, nhìn về phía Thẩm Lãng với một nụ cười ngọt ngào.

Thẩm Lãng cũng yên tâm gật đầu, có Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho nên anh cảm thấy rất yên tâm.

Sau đó, Thẩm Lãng ngồi lên một chiếc Rolls-Royce màu đen.

Đêm nay, 9526 vẫn là người đưa anh đến nhà của Vĩnh Định Hầu của Giang Nam.

Chẳng bao lâu, chiếc xe cũng đã hòa mình vào nhưng ánh đèn đường vừa mới bật, cảnh đâm cũng dần dần hiện lên.

“Ông chủ, nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam muốn mời anh đến nhà họ dự bữa tiệc tối nay là có ý gì vậy?”

9526 cần phải đảm bảo sự an toàn của ông chủ, bởi vậy anh ấy cần phải biết nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam này đang có ý tốt hay ý xấu.

Nếu như đó là một bữa tiệc Hồng Môn, anh ấy là một người quản gia thì cũng phải chuẩn bị thật tốt để đảm bảo sự an toàn cho ông chủ.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: “Không cần phải lo lắng, đây chỉ là một việc nhỏ thôi. Chỉ là nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam cũng không làm được gì tôi cả. Đây chỉ là một bữa cơm tối bình thường thôi.”

Ban đầu quản gia ở Vân Thành là 9527, cho nên Thẩm Lãng ở Vân Thành và cậu chủ nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam Trịnh Vân Kiệt mới quen biết nhau, vì vậy 9526 cũng không rõ chuyện này lắm.

Hơn nữa, từ xưa đến nay Thẩm Lãng chưa từng cảm thấy nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam là một nơi có mưu đồ bất chính.

Thầy Vân Vạn Sơn của anh cũng từng là Tử Y Thần Hầu. Thầy không hưởng thụ ánh hào quang của chức vị Tử Y Thần Hầu này mà lại chọn cách lui về ở ẩn, chu du bốn phương. Chỉ dựa vào một chuyện như vậy, nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam kia chắc chắn không có đủ khả năng để so sánh.

Một số người có được tên tuổi thôi thì chưa được tính là kiêu ngạo. Người có thể đạt được cũng có thể buông bỏ mới được gọi là một người kiêu ngạo.

Nửa giờ sau, Thẩm Lãng đã tới nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam.

Chiếc xe Rolls-Royce Gust màu đen được dừng lại ở trước cửa ra vào.

Thẩm Lãng vẫy tay với 9526, ý muốn bảo vệh ấy cùng đi vào.

“Đi thôi, học trò đã chuẩn bị rất nhiều thịt rượu.”

Thẩm Lãng đi trước, 9526 cung kính theo sau lưng, anh ấy không dám cùng đi song song với Thẩm Lãng, lại càng không dám vượt qua nửa bước chân.

Lúc này, trong nhà bếp của nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam chỉ còn lại ba móm. Các món được chuẩn bị cho tiệc rượu Kim Ngọc Mãn Đường đã được bê ra hết rồi.

Trịnh Vân Kiệt nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa thì vội vàng chạy ra tiếp đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.