Siêu Cấp Đại Gia

Chương 682: Chương 682: Tiền cọc cao ngất trời




“Bây giờ anh hãy đem đồ của tôi đi giặt sạch sẽ mau! Hơn nữa trong vòng một tiếng đồng hồ, hãy đem đến đây cho tôi!” Lý Lan vênh mặt ra lệnh.

“Được thôi, cô cởi đồ ra đi!” Thẩm Lãng cười nói.

“Anh là đồ khốn khiếp! Đừng có tưởng bở như thế sẽ dọa được bà đây, tôi còn có một yêu cầu.”

“Nói đi!” Thẩm Lãng hờ hững không quan tâm, trái lại anh còn cảm thấy nhàn nhã, để xem người con gái này còn có thể đưa ra yêu cầu vô Lý Lano khác.

“Để tránh anh làm hư hỏng quần áo của tôi, đến lúc đó sẽ không đưa thì sao, vì thế anh đưa cho tôi một ít tiền đặt cọc!” Lý Lan tự cho mình thông minh nói.

Cô ta vừa nói, vừa lơ đãng nhìn về phía cửa ra vào.

Trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng thay đồ. Đúng là một sự cố ý đầy ngẫu nhiên.

“Lý Lan…cái này thì, đồ của cô bẩn rồi, chúng ta có thể giải quyết một chút là ổn thôi, còn anh này cũng không phải là cố ý!” Chu Linh không thể tiếp tục nhìn nữa, mở miệng nói.

Điều này khiến Thẩm Lãng có chút bất ngờ, nhìn thấy Chu Linh có vẻ nhút nhát yếu đuối, thế nhưng lại không ngờ lúc này cô lại giúp anh đứng ra nói chuyện.

Xem ra, cô gái này vẫn xứng đáng để anh giúp đỡ.

“Chuyện của tôi…Ai cần cô quan tâm chứ?” Lý Lan tức giận hét lên.

Chu Linh vốn sinh ra đã xinh đẹp, hơn nữa còn là một người dịu dàng, nhìn thấy người con gái có lòng trả thù, đố kỵ ghen ghét mãnh liệt như Lý Lan, khí chất rõ ràng bị áp đảo.

Thẩm Lãnh đột nhiên cười một tiếng ha ha, trong lòng lại hiện lên ý đùa giỡn.

Anh nói: “Tôi đã làm bẩn đồ của cô, giúp cô giặt sạch sẽ quần áo, là chuyện đương nhiên rồi, chỉ là tiền đặt cọc thì…”

“Anh đừng có nghĩ trừ bỏ tiền đặt cọc, các người đúng là đồ xấu xa, đúng là kẻ không quân tử tí nào, chung quy là trang phục biểu diễn này đối với chúng tôi rất quan trọng, một phần…”

“Ồ, tôi không hề có ý này, tiền đặt cọc không phải là vấn đề, chỉ là tôi cảm thấy cô Chu Linh này đi cùng với cô, cô ấy vẫn là người chứng kiến, tiền đặt cọc này hãy đưa cô ấy giữ, không có vấn đề gì chứ”

Thẩm Lãnh mỉm cười nói.

Lý Lan mặc dù không tình nguyện cho lắm, thế nhưng nhìn thấy lối ra vào càng ngày càng náo nhiệt, cũng có chút lo lắng, cô nóng lòng muốn góp vui, nghĩ đi nghĩ lại như thế cũng được.

Đợi đến khi cầm bộ đồ trên tay, cô ta cũng sẽ có thể tìm một số lỗi, và lấy đi một ít số tiền đặt cọc của Thẩm Lãng. Lấy tiền trong tay Chu Linh yếu ớt kia, cũng không phải là chuyện khó gì, dù gì cũng đâu phải là tiền của cô ta!

“Được rồi! được rồi, tôi chưa từng thấy một người đàn ông lại bụng dạ hẹp hòi đến thế, không phải là mấy đồng thôi ư, anh còn sợ tôi tham lam lấy mất hay sao?”

Lý Lan giả vờ làm ra vẻ rộng lượng nói.

“Chu Linh, tôi không có tiền mặt, cô có thể đưa cho tôi số tài khoản được không? Tôi sẽ chuyển khoản cho cô?”

“Được…” Chu Linh mặc dù cảm thấy vô cùng xấu hổ về hành vi của Lý Lan, nhưng người ta cũng không tỏ vẻ khó chịu gì, bản thân mình có thể nói gì được nữa ư.

Lý Lan nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, nói: “Tiền đặt cọc ít nhất cũng phải một triệu bảy chứ, bộ đồ này mua cũng phải hơn ba triệu tư rồi, nhìn anh cũng không phải là kẻ có tiền, không làm khó anh nữa!”

“Một triệu bảy à? Được thôi, cô coi thử được rồi chứ!”

Nói xong Thẩm Lãng liền nhập con số chuyển khoản “1.700.000”, sau đó lại thêm bốn số “0”.

Lúc này hai người Lý Lan và Chu Linh vô cùng khiếp sợ, hai mắt trợn tròn, miệng không nói nên lời, chuyển khoản thành công!

Dường như đường truyền của mạng rất mạnh, chưa đến nửa phút, điện thoại trong tay Chu Linh liền vang lên âm thanh thông báo tài khoản.

Tiếng ting ting vang lên, khiến mặc Lý Lan phấn kích đỏ bừng.

Hai mắt Lý Lan nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Chu Linh, quả nhiên là một số 0, và đằng sau là hàng dài số 0!

Mười bảy tỷ!

Không phải là một trăm bảy chục triệu, cũng không phải là một tỷ bảy, mà là mười bảy tỷ!

Một người đàn ông bị coi là nhân viên phục vụ, thế nhưng lại thản nhiên chuyển khoản mười bảy tỷ cho một người con gái xa lạ!

Lý Lan bị dọa đến nỗi ngã xuống đất, người đàn ông trước mặt đây thật sự là khách quý đến tham dự buổi tiệc từ thiện sao?

Nhưng có vị khách quý nào lại giống anh ta chứ, trốn ở cầu thang, ăn đồ ăn lén lén lút lút.

“Cái kia… anh này, anh hình như hiểu lầm rồi, bạn tôi nói là một triệu bảy.” Chu Linh từ đầu đến cuối đều không có thành kiến với Thẩm Lãng.

Cho dù bây giờ Thẩm Lãng địa vị thực sự thấp kém, cô cũng sẽ không vì điều đó mà gây khó dễ với anh.

Ngược lại, vẻ mặt của Lý Lan lại trở nên tâng bốc nịnh nọt.

“Đúng vậy, vị công tử này, tôi…tôi chỉ là đùa giỡn với anh thôi, 17 tỉ này, thật sự quá nhiều…”

Giọng của Lý Lan càng ngày càng nhỏ, bản thân cũng trở nên dịu dàng hơn.

So với các công tử vàng ngọc bên ngoài, thì người đứng trước mặt đây mới chính là chân thực.

Rốt cục có thể hào khí vung tay, sẵn sàng đem 17 tỷ đưa cho một người con gái không quen không biết, chắc hẳn xuất thân của người này, cũng không hề đơn giản, có mấy trăm tỷ trong tay cũng không phải chuyện to tát gì.

Hơn nữa là, nhiều tiền lại còn đẹp trai, hào phóng, người đàn ông này, khó mà có thể tìm thấy được!

Vị thần vị Phật ở trước mặt đây, hà tất gì giống như đám ruồi nhặng không đầu kia, phải đi khắp nơi khắp chốn quỳ lạy chứ?

Bây giờ cô ta vô cùng hối hận, tại sao lúc nãy không tin lời của Thẩm Lãng chứ, lại thốt ra những lời như thế, huống hồ lần va chạm này, còn có thể đốt mồi nhóm lửa anh ta.

Giờ thì tốt rồi, hình tượng chanh chua, đanh đá của cô ta hoàn toàn bộc lộ.

Nghĩ đến đây, Lý Lan không hề hổ thẹn, tuyệt đối không thể để con vịt béo bở này chạy thoát được.

“Anh ơi, chúng ta cũng được tính là không gặp không nên duyên, đồ của tôi dù gì cũng đã bẩn rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi tìm người giặt đồ, được không?

Giọng nói nũng nịu của Lý Lan cất lên, Thẩm Lãng nghe xong, toàn thân liền rợn tóc gáy, nổi da gà.

Chính anh mới là người không muốn vướng víu với người phụ nữ này thêm từng phút từng giây nào nữa.

“Sẽ có người đưa y phục đem đến cho cô!” Thẩm Lãng vừa mới dứt lời, thì có một người mặc đồ người hầu, tay cầm một hộp giấy lớn vô cùng tinh xảo, chạy về phía Thẩm Lãng.

Cậu chủ, đây là Dương...nhờ tôi đem bộ lễ phục này đến đưa cho cậu!

Người hầu nhìn Thẩm Lãng kính cẩn nói, anh ta thấy hai cô gái bên cạnh Thần Lãng có vẻ như là người biểu diễn, anh ta biết điều lượt bỏ bớt ba chữ hội trưởng Dương.

Thì ra vừa rồi quần áo bị bẩn, Thẩm Lãng thuận tay giao thông tin cho Dương Kim.

Dù gì, thuyền của Hoàng Lão Tà không dễ lên, hơn nữa không cần thiết phải cho người của mình từ bên ngoài đi vào nhiều lần để đưa y phục.

Thế nhưng những động tác đơn giản này cũng đã làm Lý Lan kinh hãi, toàn thân run bần bật.

“Cái đó...vậy y phục của tôi thì sao?” Lý Lan vô cùng lo lắng, cô ta không muốn để vuột mất Thẩm Lãng một cách dễ dàng như vậy.

“Cô cứ giao cho anh ta xử lý là được!” Thẩm Lãng nói xong liền cầm lấy hộp giấy từ người hầu.

“Vậy chúng ta hãy cùng nhau vào phòng thay đồ đi!” Cơ thể Lý Lan gần như dán lên người Thẩm Lãng, suýt chút nữa cô ta nói rằng chúng ta cùng vào một phòng thay đồ.

“Không cần, cô tốt hơn nhất nên tránh xa tôi ra một chút. Mùi nước hoa trên người cô khiến mũi tôi hơi khó chịu!” Thần Lãng cười nói. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra đây là một sự ghét bỏ rất rõ ràng.

Ngay lúc Lý Lan đang rất tuyệt vọng, Thẩm Lãng đột nhiên nhìn về phía Chu Linh.

“Chuyện đó...cô có thể đưa tôi đến phòng thử đồ để thay quần áo được không?”

“Tôi ư?” Chu Linh nhìn anh ta một cách quái lạ, vẻ mặt có chút không tình nguyện.

Thẩm Lãng từ nãy giờ đã để ý thấy cô lơ đãng nhìn về phía cửa ra vào, có lẽ là cô đang đợi ai đó.

Đó có thể là bạn trai của cô ta mà Lý Lan đã nhắc đến.

“Cô đưa tôi đến đó, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô nhiều đâu, xem như tiền thù lao, số tiền cọc đó, tôi sẽ gửi cho cô luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.