Vương Tam nói xong rồi kéo Trương Tịnh Di về phía nhà của mình.
Mấy tên đàn em cũng đi đằng sau nói theo, mặc dù không được “ăn” đầu tiên nhưng đối với bọn chúng như vậy cũng không sao cả.
Đúng lúc Trương Tịnh Di sắp bị Vương Tam đẩy vào trong căn nhà kia thì Thẩm Lãng và Lý Mạc lại xuất hiện ở đầu ngõ và nhìn thấy cảnh này.
“Dừng lại!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Mấy người Vương Tam ngây ra, anh ta quay người lại nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt đang nhìn mình tức giận.
“Con m* nó, vừa mới giải quyết xong một thằng không biết sống chết là gì bây giờ lại thêm hai thằng nữa.” Bị người khác làm phiền, Vương Tam khó chịu chau mày và bắt đầu chửi mắng.
Đúng lúc đó, Thẩm Lãng cũng chú ý tới người Vương Tam đang kéo đi không phải ai khác mà chính là Trương Tịnh Di.
“Buông cô ấy ra, tôi sẽ để cho cái mạng chó nhà anh một con đường sống.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
“Ây dà, m* nó chứ, không ngờ lại tới một thằng còn ngông cuồng hơn thằng vừa rồi. Con m* nó hôm nay là ngày chó chết gì vậy.” Vương Tam đẩy Trương Tịnh Di sang một bên rồi nhìn Thẩm Lãng đầy khinh bỉ.
“Nhóc con, ở nơi khác tới đúng không? Tao khuyên mày tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng. Có lẽ mày không biết Vương Tam tao là ai đúng không? Mày chọc vào tao thì không có kết quả tốt đẹp tôi.” Vương Tam cười lạnh.
Thấy Vương Tam không biết trời cao đất dày là gì, Lý Mạc ở bên cạnh không khỏi cảm thấy đáng thương thay cho anh ta. Lý Mạc nói: “Tôi khuyên anh nên cúi đầu nhận sai đi, nếu không một lát nữa sẽ thảm lắm đấy…”
Vương Tam lạnh lùng nhìn Lý Mạc, mặc dù anh ta đã từng nghe qua danh tiếng của Lý Mạc nhưng ở đẳng cấp của anh ta, Vương Tam chưa từng được gặp Lý Mạc và cũng không hề biết người đàn ông trung niên đứng trước mặt anh ta chính là Mạc Sói đang vô cùng có tiếng tăm ở thành phố Giang Nam.
“Con m* mày, mày từ đâu tới mà bắt tao quỳ xuống? Hôm nay hai đứa mày không quỳ xuống nhận sai thì tao sẽ không để cho chúng mày đi đâu.” Vương Tam uy hiếp nói.
Lúc này, Thẩm Lãng không nói gì mà đi về phía Trương Tịnh Di đang ở cửa.
Trương Tịnh Di sợ hãi hốt hoảng quá nên lúc đầu cô cũng không nhận ra người tới chính là Thẩm Lãng. Nhìn thấy Thẩm Lãng từ phía trước bước tới, cô cảm thấy như thiên binh từ trên trời đang tới.
“Cứu tôi với…” Trương Tịnh Di òa khóc nói.
Còn mấy tên đàn em của Vương Tam nhìn thấy Thẩm Lãng bước tới cũng tỏ ra vẻ hung hăng.
“Buông cô ấy ra, tôi nói lại một lần cuối cùng.” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Mấy tên côn đồ này cảm nhận được sát khí của Thẩm Lãng nên tự nhiên sợ hãi đơ người ra. Kiểu khí thế đáng sợ này của Thẩm Lãng không phải là ai cũng có được.
“Mày…. Mày định làm gì?”
Bịch!
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã thấy người mình mất thăng bằng, ngã đổ ập vào tường.
Anh em của anh ta chưa kịp phản ứng lại thì cũng có kết cục tương tự như người bên cạnh.
Lúc đó, năm sáu tên bọn chúng gần như nát cả người ra, đau tới mức không có sức để kêu rên.
Vương Tam đứng đằng sau sợ hãi đến ngẫn mặt ra.
Con m* nó làm gì mà mạnh vậy?
Nhìn thấy ba cao thủ của mình đều bị đánh nằm gục đất, trong lòng Vương Tam cũng biết mình không thể đánh thắng được Thẩm Lãng, nếu giờ anh ta còn không đi thì e rằng không đi nổi nữa.
Vương Tam thầm cảm thấy kinh hãi trong lòng: “Tôi nói này hai vị, chúng ta cũng không quen biết nhau, nếu hai anh thích cô gái xinh đẹp này thì Vương Tam tôi cũng giúp các anh đạt được mong muốn đó. Hai anh đưa người đi đi.”
Nói xong, Vương Tam cúi đầu định mau chóng chuồn khỏi đó.
Nhưng Thẩm Lãng không có ý định tha cho anh ta, nếu như loại người cặn bã như anh ta mà không bị dạy dỗ một trận thì thật sự khó dung thứ.
Thẩm Lãng đi tới trước mặt của Đường Cẩu rồi đá một cú vào bụng của Vương Tam. Vị trí này gần như là chỗ vừa nãy Chung Hải Bác bị đá nhưng sức lực thì không thể so sánh được.
Vương Tam lăn mấy mét rồi mới dừng lại, anh ta ôm bụng, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Cú đạp này ít nhất khiến Vương Tam gãy ba cái xương sườn, anh ta đau đớn đến mức không còn sức để kêu cứu.
“Ranh con, làm người phải biết chừa lại đường lui cho mình. Nếu mày cứ làm tới, tao có cả trăm nghìn cách để báo thù mày. Đừng quên mày vẫn chưa ra khỏi đây đâu.” Vương Tam nghiến răng nói.
Thẩm Lãng lại đi tới trước mặt của Vương Tam rồi giẫm một chân lên đầu của anh ta: “Tao mà còn phải sợ loại người như mày tới trả thủ sao, nhưng tao lại là người ghét phiền phức, có khi giết quách mày đi lại rảnh nợ hơn.”
Vương Tam nhìn thấy ánh mắt không chút tình cảm của Thầm Lãng, anh ta chỉ cảm thấy xương sống mình phát lạnh, cả người nổi hết cả da gà.
Nếu là người khác nói câu này với anh ta, anh còn cảm thấy đây là một câu nói đùa.
Nhưng người trước mặt, đặc biệt là ánh mắt của anh ta không có một chút nào là nói đùa cả.
“Mày… mày định… định làm gì?” Vương Tam lắp ba lắp bắp, đến cả một câu đơn giản cũng không nói rõ ràng được.
Thẩm Lãng cười lạnh, rồi dẫm chân lên cổ của Vương Tam. Vương Tam chỉ thấy cổ mình rắc một tiếng rồi trước mắt anh ta tối thui và ngất đi.
Mặc dù cú giẫm đó không khiến Vương Tam mất mạng nhưng khiến vị trí xương sống của anh ta bị lệch. Phần đời còn lại của anh ta nhất định sẽ là ở trên xe lăn.
Mấy tên đàn em của Vương Tam nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi đến hồn bay phách tán, da đầu tê rần rần.
Bọn chúng vừa bò vừa đi đi tới trước mặt của Thẩm Lãng, quỳ xuống dưới đất rồi dập đầu liên tục: “Đại ca, cầu xin anh tha cho chúng tôi. Tất cả mọi chuyện đều là ý của Vương Tam.”
Mấy người bọn chúng vừa nói vừa dập đầu.
Khuôn mặt Thẩm Lãng không có biểu cảm gì cả. Anh quay đầu lại nói với Lý Mạc: “Một tay, xử lý xong thì đuổi chúng ta khỏi đây.”
Lý Mạc gật đầu rồi lấy dao găm ra tiến sát về phía mấy người bọn chúng.
Mấy người bọn chúng thấy vậy, khuôn mặt tái nhợt đi vì sợ. Thậm chí còn có một tên đàn em vì sợ quá mà tè cả ra quần.
“Hy vọng mấy người chúng bay sau này sẽ sáng mắt ra.” Lý Mạc lạnh lùng nói.
Lý Mạc vung con dao lên chém xuống, ngay sau đó là một chuỗi những tiếng kêu gào thảm thiết như khi lợn bị chọc tiết.
Còn Thẩm Lãng đã đưa Trương Tịnh Di ra ngoài ngõ.
“Anh Thẩm Lãng, cảm ơn anh đã tới cứu tôi. Nếu không có anh…” Vừa thoát ra khỏi cảnh nguy hiểm, Trương Tịnh Di ôm chặt lấy tay của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng mỉm cười rồi nói: “Cô đừng nghĩ lung tung, về sau cô chú ý hơn một chút là được. Một mình cô không ở nhà mà đến đây làm gì vậy?”
Thẩm Lãng quan tâm trách móc khiến Trương Tịnh Di thấy cảm động và hạnh phúc trong phòng.
Bất tri bất giác, khuôn mặt của Trương Tịnh Di thoáng chốc đỏ lên.
Bởi vì bây giờ cô thật sự cảm nhận thấy hành động cô ôm tay của Thẩm Lãng có phần thân mật nhưng Thẩm Lãng không có ý muốn đẩy ra.
Chẳng lẽ anh không quá ghét cô…
Còn Thẩm Lãng lúc này chỉ chú ý nhìn những chiếc xe taxi đang chạy qua chạy lại, anh định bắt một chiếc xe để đưa Trương Tịnh Di về, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt đã đỏ ửng của cô.
“Anh Thẩm Lãng, hôm nay anh tới đây làm gì vậy?”
Lúc này Thẩm Lãng mới nhận ra từ nãy tới giờ Trương Tịnh Di vẫn ôm chặt tay mình. Thẩm Lãng vội vàng rút tay ra khỏi tay của Trương Tịnh Di,
“Tôi đến đây làm chút việc.” Thẩm Lãng cười và nói.
Thẩm Lãng rút cánh tay ra, ánh mắt của Trương Tịnh Di không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Thật ra tôi cũng đến đây về công việc. Cũng may hôm nay có anh cứu tôi, không biết lần sau tôi sẽ phải làm như thế nào?” Trương Tịnh Di bất lực nói.
Còn Thẩm Lãng hơi cau mày rồi nói: “Lần sau cô còn đến đây làm gì nữa?”
Trương Tịnh Di thở dài một hơi rồi nói ra sắp xếp công việc sắp tới của mình.
Biết chuyện trưởng phòng tài vụ của công ty mình lại cử một cô gái tới đây, trong lòng Thẩm Lãng không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Cô yên tâm, lần sau cô không còn phải tới đây nữa đâu.” Thẩm Lãng nói.
“Đây đâu phải là chuyện mà tôi có thể quyết định được.”
Trương Tịnh Di chưa nói xong thì một chiếc xe taxi đã dừng trước mặt hai người.