Thấy Hà Vũ Hàng hỏi vậy, Vương San San tức giận, trừng mắt hỏi anh: “Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì liên quan gì đến tôi, còn anh thì liên quan gì đến cô ta!”
Nhìn bộ dạng sắp chết đến nơi của Vương San San nhưng vẫn cứng đầu, Vũ Hàng giận đỏ mặt, chỉ vào Vương San San nói: “Vương San San, nếu lần này Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chuyện gì thì cô chết chắc!”
Hà Vũ Hàng nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê.
Đúng lúc Hà Vũ Hàng đi ra, Thẩm Lãng cùng Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng cũng đi tới.
Ánh mắt Thẩm Lãng bừng bừng lửa giận, sắc mạnh lạnh lùng bước về phía Vương San San.
Vương San San lúc này đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Phản ứng đầu tiên của cô ta là muốn chạy ra khỏi cửa quán, nhưng nếu chạy thì có thể chạy được đến đâu?
Lúc này Vương San San đã nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Thẩm Lãng. Cô ta sợ đến mức hai chân muốn nhũn ra, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh Thẩm à, sao anh lại ở đây…”
Thẩm Lãng không nói lời nào, giơ tay bóp cổ Vương San San khiến cô ta phải vùng vẫy thoát ra.
"A… anh buông tôi ra…”
Do không thở được nên mặt Vương San San đã đỏ lên rất nhanh. Cô ta giãy dụa đập vào tay Thẩm Lãng, nhưng đối với Thẩm Lãng thì chút sức lực đó chẳng thấm vào đâu.
“Lâm Nhuyễn Nhuyễn ở đâu?” Thẩm Lãng lạnh giọng hỏi, ánh mắt giết người khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.
Vương San San bây giờ cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng thả lỏng tay, vươn tay đẩy ngã Vương San San.
Sau khi ngã xuống, Vương San San lấy hai tay ôm cổ, miệng thở hổn hển. Cô ta bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, cứ tưởng là mình sắp chết đến nơi rồi.
Thẩm Lãng lạnh giọng: "Nói!"
Lúc này Vương San San mới chậm rãi ngẩng đầu: "Tôi, tôi… Không biết!"
Bịch!
Thẩm Lãng giơ chân đá một phát vào bụng Vương San San, lúc này cô ta thấy nội tạng của mình như bị vỡ nát, đau đến mức phải thét lên.
Do bây giờ là buổi chiều nên tiếng hét của cô ta thu hút rất nhiều người đến xem.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy khuôn mặt sát khí đằng đằng của Thẩm Lãng cùng với đám người Lý Mạc đằng sau thì đều giả vờ như không nhìn thấy Vương San San. Dù sao cũng không ai muốn dính vào rắc rối.
Lúc này, Thẩm Lãng đi tới trước mặt Vương San San, giơ chân dẫm nát tay cô ta, từ trên cao nhìn xuống: “Tôi hỏi lại lần cuối, cô ấy ở đâu? Nếu còn không nói, tôi bảo đảm ngày mai cô và nhà cô không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời đâu!”
Trong lời nói của Thẩm Lãng không có một tia tình cảm, âm thanh không lớn nhưng lại làm cho Vương San San tin răm rắp.
Cô ta cảm nhận được sát khí của Thẩm Lãng trước mặt, sợ tới mức hồn vía lên mây.
Vương San San nói: “Tôi nói…Tôi nói, cô ấy bị Chương Lương chở đến khách sạn ‘’ ”.
Nghe xong, không đợi Thẩm Lãng lên tiếng, Lý Mạc ở bên cạnh đã gọi điện cho anh em cùng đi thẳng đến khách sạn.
Biết được Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị Chương Lương mang đi, trong lòng Thẩm Lãng bùng lửa giận, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, đi ra khỏi quán cà phê.
Bàng Hồng, Thượng Bân cùng Lý Mạc trong chốc lát đều chạy tới khách sạn, nhất thời làm cho thành phố Giang Nam vốn yên bình bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt!
Bên trong khách sạn Phú Hào.
Lúc này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị Chương Lương ném lên giường nên vô cùng kinh hãi. Khuôn mặt ngập tràn hoảng sợ và tuyệt vọng.
Chương Lương cũng không thèm trói Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại, vì cô vốn không thể chạy được.
Tên Chương Dương này bây giờ không khác gì thú dữ, càng lúc càng gần Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
"Chương Lương, ông đừng lại đây, Thẩm Lãng sẽ không tha cho ông đâu!" Lâm Nhuyễn hoảng sợ hét lên, nhưng lúc này dù có nói gì đi nữa thì cũng vô ích.
Thân thể Chương Lương đã dần nóng lên, ông ta hưng phấn tới mức muốn nổ tung.
Bên trong phòng tràn ngập tiếng rít gào cùng tiếng cười điên loạn của Chương Lương: “Để xem bạn trai của em có thể làm được gì? Em yên tâm, chỉ cần em trở thành người phụ nữ của tôi, tôi nhất định đối xử với em thật tốt, cho em hưởng vinh hoa phú quý suốt đời”.
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn như cá nằm trên thớt. Cô hết cách rồi, không thể nào thoát khỏi Chương Lương.
"Thẩm Lãng!"
"Thẩm Lãng anh đến đây mau đi!”
Trong lúc sợ hãi tột độ, Lâm Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng gọi to tên Thẩm Lãng.
Mà điều này lại làm cho Chương Lương cảm thấy vô cùng khó chịu, khiến ông ta nhớ lại chuyện mất mặt ở buổi đấu giá hôm đó.
Chương Lương bỗng nhiên nổi điên, tát Lâm Nhuyễn Nhuyễn một cái.
Chát!
Chương Lương giận dữ nắm tóc Lâm Nhuyễn Nhuyễn, giọng điệu uy hiếp: "Cho em chút mặt mũi em liền nghĩ mình đặc biệt có phải không? Sắp trở thành người phụ nữ của tôi, còn dám gọi tên người đàn ông khác trước mặt tôi!”
“Hôm nay ông đây phải cho em nếm mùi lợi hại rồi. Tôi sẽ làm em trước, sau đó đi xử lý tên Thẩm Lãng kia. Đến lúc đó, em mới biết tôi mạnh hơn cậu ta như thế nào…Ha ha ha…” Lúc này Chương Lương gần như phát điên, ông ta nhất định phải lấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn đền bù cho buổi đấu giá ngày hôm đó.
Nhưng đúng lúc ông ta đưa tay về phía Lâm Nhuyễn Nhuyễn
Ngoài cửa sổ khách sạn đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ của ô tô.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc,…
Đông như kiến, nghìn nghịt từng chiếc từng chiếc kéo đến.
Tiếng động cơ ô tô vang lên cùng lúc khiến người ta phải đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, ngoài cửa phòng Chương Lương vang lên tiếng đập cửa.
Đang hưng phấn bừng bừng thì bị quấy rầy, Chương Lương giận tím mặt.
Ông ta mở cửa ra, thấy bên ngoài là người của mình.
“Có chuyện gì?” Vẻ mặt Chương Lương âm trầm.
Người này mồ hôi tuôn như suối, miệng run rẩy nói: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi, bên ngoài có rất nhiều người, người của chủ tịch Bàng và chủ tịch Thượng Bân của tập đoàn Thượng Vinh đều đang ở đây rồi ạ…”
"Cái gì?" Chương Lương nhíu mày: “Chuyện này thì có gì to tát? Khách sạn này không hoạt động, bọn họ kéo đến đây làm gì?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Chương Lương dặn dò: “Quên đi, mặc kệ những người đó tới đây làm gì, chỉ cần nói người của Chương Lương đang ở đây là được. Bọn họ biết tôi ở đây thì cũng không tới làm phiền đâu!”
“Dạ!” Tên kia đáp lại.
Sau đó Chương Lương hậm hực quay vào phòng. Ông ta đang rất không vui. Để tránh bị làm phiền, ông ta đã cố tình chọn cái khách sạn bình thường này rồi vậy mà không ngờ tới vẫn có người biết chuyện mà mò tới đây.
Nhưng mà không sao, dựa vào cái họ Chương này của ông ta, cộng thêm mấy tên vệ sĩ ở bên ngoài, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lúc này bọn vệ sĩ của Chương Lương đang ở hành lang khách sạn.
Bọn chúng thấy dòng người lũ lượt kéo về phía cầu thang thì nhíu mày.
Nhưng mà cũng chỉ là nhíu mày một chút mà thôi.
Bọn họ là người của Thượng Võ Đường nhà họ Bàng, lại còn là cao thủ của Bàng Hồng.