Không biết vì sao, khi nhìn thấy nữ tử hóa thành tảng đá, nước mắt của Tôn Ngộ Không không kìm được chảy xuống, hắn nhẹ nhàng vươn tay, tựa hồ muốn vuốt ve tảng đá kia.
Lúc này, hắn tựa hồ nhìn thấy, nữ tử đã hóa thành tảng đá, trong mắt chảy ra một giọt nước mắt, nước mắt kia hóa thành kết tinh, rơi xuống đất.
- Ngao...
Tôn Ngộ Không bỗng nhiên che ngực, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ:
- Tại sao trong lòng ta lại đau?
Hắn cúi đầu xuống, một tay chống đất, đồng thời cảnh tượng kia cũng vỡ nát.
- Bức Tường Thời Không?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc, lúc này hắn đã tỉnh lại, biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi hắn nhìn thấy, chính là Bức Tường Thời Không.
Bức Tường Thời Không, là một loại cảnh tượng đặc thù của pháp tắc tự nhiên, người có duyên mới có thể gặp được.
Chức năng của Bức Tường Thời Không là khiến cho người ta nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, thậm chí có đôi khi sẽ xảy ra những tình huống không thể giải thích, để người hiện tại, cách thời không đối thoại với người trong quá khứ.
- Nữ tử vừa nãy ta nhìn thấy, khiến ta cảm thấy vô cùng thân thiết...
Tôn Ngộ Không vẻ mặt mờ mịt:
- Nàng là ai?
Bỗng nhiên, hắn đào bới mặt đất, đem hạt cát cùng đá vụn toàn bộ đào đến một bên, sau đó từ trong cát nhặt lên một viên tinh thể long lanh.
Tinh thể này, giống như hình dạng hạt mưa, vô cùng xinh đẹp.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy tinh thể, đột nhiên muốn khóc, loại chuyện này trước nay chưa từng xảy ra, khiến hắn mê mang.
....................
Đại Đường.
Trời trong nắng ấm, núi non xanh biếc, bách tính an cư lạc nghiệp, cả nước vui vẻ phồn vinh.
Hôm nay, đột nhiên một trận cuồng phong khủng bố từ phía tây thổi tới, giống như thiên thạch ngoài vũ trụ, trực tiếp rơi xuống bên ngoài Hoàng Thành.
- Ầm...
Một tiếng vang thật lớn, tường thành thật dày đều bị nện ra khe nứt lớn, dấy lên luồng sóng xung kích khiếp người, rất nhiều binh sĩ trên tường thành đều bị cuốn bay, mặt đất xung quanh xuất hiện từng đường vết nứt như mạng nhện.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Chẳng lẽ là thiên thạch rơi xuống?
- Mau đi bẩm báo bệ hạ!
Một đám tướng sĩ thủ thành hoảng sợ, vội vàng cho người đi bẩm báo với hoàng đế Đại Đường bằng tốc độ nhanh nhất.
Bên ngoài tường thành, có một cái hố sâu hình người cực lớn.
Trong hố, Đường Tăng vùng vẫy mãi mới đứng được lên, cảm giác xương cốt toàn thân đều muốn rã rời.
- Mẹ kiếp, một đời anh danh của bần tăng đều bị hủy, vậy mà bị một cây quạt thổi bay xa như vậy, đến nơi nào thế này?
Đường Tăng giãy dụa bò dậy, thất tha thất thểu.
Trong quá trình đó, Cửu Hoàn Tích Trượng luôn bị hắn nắm trong tay, cho dù bị Quạt Ba Tiêu thổi bay xa như vậy, hắn cũng chưa từng buông ra.
- Quạt Ba Tiêu kia cũng quá lợi hại đi, thật đúng là tính sai.
Đường Tăng giũ đi bùn đất trên người, sau đó toàn thân chấn động, xương cốt kêu lên lạch cạch, khớp xương quy vị.
Ngay sau đó hắn sử dụng pháp lực, rửa sạch sẽ bụi đất trên người, trong nháy mắt lại rực rỡ hẳn lên.
Lúc này đã có người nhanh chóng đến gần bên này, đến xem Đường Tăng trong hố sâu, nhưng Đường Tăng không nhúc nhích, lật tay một cái lấy ra lược cùng gương, ngồi đó chải đầu.
- Lần sau cắt tóc ngắn. – Đường Tăng hất hất tóc, cười nói.
- Ngươi ngươi... Ngươi là, ngự đệ?
Bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc truyền đến.