Chỉ có điều, loại năng lực này quá thần kỳ, cho dù là Đường Tăng sử dụng năng lực của danh sư đi quan sát, cũng không biết loại năng lực có thể khiến cho tảng đá nở hoa này là năng lực gì.
Bất kể như thế nào, Tử Nhi cuối cùng cũng không lại tự ti nữa, mặc dù Hồ Lô của mình không có năng lực công kích, nhưng cũng thần kỳ, hơn nữa nàng cảm thấy, Hồ Lô của mình cũng không chỉ có thể khiến cho tảng đá nở hoa, có thể còn có năng lực khác.
Trong khoảng thời gian này, Hoa Quả Sơn rất không bình tĩnh, bảy tiểu tiểu tử Hồ Lô lần lượt ra đời, tạo thành động tĩnh không nhỏ, khiến cho khắp nơi đều quan tâm tới nơi đây.
Chỉ có điều, bởi vì Đường Tăng trấn thủ ở nơi đây, không người nào dám tới gần, trước đó khí thế của Đường Tăng phát tán ra, trực tiếp làm cho cả Nhân Gian giới xuất hiện hiện tượng kỳ lạ hoàng hôn ngày tận thế, quá dọa người.
Chuyện của Hoa Quả Sơn đã xong, bảy hài tử của Tôn Ngộ Không đã xuất thế, Đường Tăng đã dự định tiếp tục khởi hành đi lấy kinh.
Mà bên kia, trên Nguyệt Cung của Thiên Đình...
Sau khi Hằng Nga trở về, tâm tình vẫn phức tạp, lần này hạ phàm nàng vốn chỉ muốn cám ơn Đường Tam Tàng.
Nhưng không nghĩ tới, chẳng biết tại sao quan hệ của hai người lại trở nên không minh bạch như vậy.
Hằng Nga đương nhiên cũng biết, dựa vào sắc đẹp của mình, chỉ cần mình nguyện ý, Đường Tăng tuyệt đối sẽ không phụ lòng mình.
Nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, nàng thích ứng với nghìn năm vắng vẻ, đột nhiên ở cùng với một nam nhân lại có không có quen.
Hôm nay, Hằng Nga đang ngủ ở trong Nguyệt Cung.
Trong giấc mộng, nàng cùng với Đường Tăng tổ chức hôn lễ lớn, Đường Tăng dùng tám kiệu lớn cưới nàng vào cửa.
Một năm sau, bọn họ có hài tử, là một nam hài, nhưng hài tử kia mới ra sinh, lại hô to: Ta là Ngọc Hoàng đại đế, cuối cùng lại thấy được ánh mặt trời!
Kết quả, hài tử bị Đường Tăng một cái tát đánh tới, phát khóc.
Trong lúc ngủ mơ, Hằng Nga lập tức cười, nàng cười thật ngọt ngào, rất hạnh phúc.
Chỉ có điều, trong giấc mơ tiếp theo lại từ mộng đẹp biến thành ác mộng, bởi vì hài tử của bọn họ cả ngày đi khắp nơi gây họa, đi khắp nơi nói với mọi người mình là Ngọc Hoàng đại đế, đồng thời vẫn kiêu ngạo muốn thu Đường Tăng làm tiểu đệ, muốn khống chế Tam giới.
Kết quả rất bi thảm, tiểu gia hỏa kia thường xuyên bị Đường Tăng đánh, càng lớn lên, phụ tử ba ngày hai lượt lại đánh một trận, đánh cho cả nhà cũng không thể an bình.
- Trẫm là Ngọc Hoàng đại đế, ngươi dám đánh mông trẫm? Trẫm muốn ban cho ngươi tự sát!
- Ngọc Hoàng đại đế cái rắm, lão tử thế nào lại sinh một nhi tử ngốc như ngươi chứ?
- Lớn mật, lại dám nói trẫm ngốc...
- Ầm!
Con của bọn họ lại bị đánh, bị Đường Tăng một tát đánh cho mông nở hoa, máu tươi đầm đìa.
Sau đó, tiểu tử kia oán độc nhìn Đường Tăng, giận dữ hét:
- Trẫm nhất định sẽ trở lại!
...
Hằng Nga mở choàng mắt, trên trán đổ mồ hôi nhễ nhại.
- Phù!
Thở hắt ra một hơi thật dài, Hằng Nga lau mồ hôi trên trán:
- Hóa ra là giấc mộng.
- Ta làm sao có thể nằm mơ như vậy được?
Hằng Nga cảm giác kỳ quái, theo lý thuyết đến cảnh giới tu vi của nàng bây giờ, gần như sẽ không nằm mơ, bởi vì đạo tâm của nàng quá mạnh mẽ, sẽ không xuất hiện tạp niệm.
Nhưng lần này, hết lần này tới lần khác nàng lại nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ kỳ quái như vậy.
Nguyệt Cung đặc biệt vắng vẻ, thỏ ngọc đã bị Hằng Nga đưa xuống thế gian, hiện tại trong Nguyệt Cung chỉ còn lại có một mình Hằng Nga, còn có Ngô Cương bị nhốt ở bên ngoài Nguyệt Cung.
Chỉ có điều khiến cho Hằng Nga nghi ngờ chính là, ngày hôm nay không ngờ không nghe được tiếng đốn củi.
- Tiểu tử kia lại đang lười biếng sao?
Hằng Nga đứng dậy, đi ra khỏi Nguyệt Cung.
Phía trước có một gốc cây nguyệt quế đặc biệt cao lớn đứng sừng sững ở nơi đó, chiếu ra từng điểm ánh sáng nhỏ, soi sáng Nguyệt Cung.
Mà ở phía dưới cây nguyệt quế, Ngô Cương cầm một cái búa, nhìn về phía Thiên Đình đờ ra.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Hằng Nga hỏi.
- Tiên tử?
Ngô Cương phục hồi lại tinh thần, nhìn Hằng Nga, vẻ mặt mê luyến, nói:
- Thiên Đình, vô chủ.
- Thiên Đình vô chủ sao?
Hằng Nga nghi ngờ.
Tuy rằng Nguyệt Cung cũng thuộc về Thiên Đình, nhưng nơi này là khu vực rất sát với biên giới, cách trung tâm của Thiên Đình quá xa.
Trong khoảng thời gian này, Hằng Nga cũng chưa từng đi tới trung tâm của Thiên Đình, cho nên nàng cũng không biết chuyện Ngọc Đế ngã xuống.
Đúng lúc này, một đường ánh sáng màu vàng từ phía chân trời bay tới, tiến vào trong cơ thể của Ngô Cương.
Ngay lập tức, gông xiềng của Ngô Cương biến mất, không còn bị ràng buộc với cây nguyệt quế nữa, hắn tự do, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn.
- Hình phạt đã xong rồi sao?
Hằng Nga hỏi:
- Chúc mừng.
- Nhờ lờ chúc lành của tiên tử, chỉ có điều lần này là tình hình đặc biệt, không phải hình phạt đã làm xong, là do bản thân Tây Vương Mẫu thả tiểu thần ra, để cho tiểu thần quay về Thiên Đình tiếp nhận nhiệm vụ.
Ngô Cương nói:
- Tiểu thần về Thiên Đình trước, lúc thời gian rảnh rỗi lại đến thăm tiên tử.
- Không cần. Cảm ơn đã nhớ mong.
Hằng Nga thản nhiên nói, trên gương mặt tuyệt mỹ hình như vĩnh viễn vẫn bình tĩnh như vậy.
Ngô Cương thở dài một tiếng, mình ở đây nhiều năm như vậy, Hằng Nga tiên tử vẫn không quan tâm tới mình.
Hiện tại Hằng Nga tiên tử đã là Đạo tổ, mình càng không có hi vọng.
- Tiểu thần từ biệt, tiên tử bảo trọng.
Ngô Cương ôm quyền hành lễ, sau đó gách búa ở trên vai, bay ra khỏi Nguyệt Cung hóa thành lưu quang bay về phía Thiên Đình.
- Thiên Đình vô chủ?
Hằng Nga thì thẩm nói, tay ngọc khẽ vỗ về phía ngực, chẳng biết tại sao, đã nhiều ngày qua nàng vẫn cảm giác hoảng hốt không hiểu nổi.
Chỉ có điều, loại hoảng hốt này không giống như là sắp phát sinh chuyện gì đó không tốt, thân là Đạo tổ, nếu như nàng thật sự có uy hiếp, có thể sớm cảm giác được, không có khả năng chỉ xuất hiện tình trạng hoảng hốt dị thường.
- Sẽ phát sinh chuyện gì chứ?
Hằng Nga đi tới dưới cây nguyệt quế, xuyên qua mây mù nặng nề, nhìn về phía thế gian.
...
Hoa Quả Sơn.
- Phụ thân, có thể không đi hay không?
- Phụ thân, không đi có được hay không...
- Không cần đi, chúng ta vừa mới ra đời, phụ thân lại rời đi...
- Sư gia gia, không đi có được hay không?
Bảy hài tử của Tôn Ngộ Không mắt rưng rưng lôi kéo Tôn Ngộ Không và đám người Đường Tăng.
Hiện tại, chuyện bên này đã hoàn tất, Đường Tăng dự định tiếp tục lên đường, không thể trì hoãn được nữa.
Đám người Ngưu Ma Vương cũng đã chuẩn bị rời đi.
Nhưng bảy hài tử của Tôn Ngộ Không rất không muốn, không để cho bọn họ rời đi.
- Các hài tử nghe lời, mẫu thân sẽ chăm sóc cho các con.
Tử Lan đau lòng nói với bảy nữ nhi của mình.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không cũng rầu rĩ nhìn Đường Tăng, muốn ở lại thêm một thời gian nữa.
Nhưng Đường Tăng không hề động đậy, đường lấy kinh vẫn còn dài dằng dặc, lưu lại một thời gian, lại chậm trễ hoàn thành nhiệm vụ lấy kinh, hắn không muốn lãng phí thời gian.
- Sư phụ, nếu như các ngươi đi, chúng ta gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng, Tử Lan nói như vậy, nàng biết không giữ được đám người Đường Tăng:
- Nếu chẳng may Ngọc Đế trở về, chúng ta không ngăn cản được.
- Đừng lo.
Đường Tăng thoáng động ý niệm, đồng thời kết thủ ấn, đánh ra.
Ngay lập tức, một đường ánh sáng dâng lên, bao phủ lấy toàn bộ Hoa Quả Sơn, giống như là một cái bát cực lớn úp ngược.
Mấy giây sau, ánh sáng tản đi, Đường Tăng giao một thanh kiếm cho Tử Lan:
- Vi sư đã bố trí kết giới, Ngọc Đế và thiên binh thiên tướng không có cách nào tiến vào Hoa Quả Sơn, ở chỗ này, nàng sử dụng thanh kiếm này có thể phát huy ra một phần trăm thực lực của bần tăng, đủ để tự bảo vệ mình.
Thực lực của Đường Tăng hiện tại có thể so sánh với nửa bước Thánh Cảnh, cho dù là một phần trăm thực lực vẫn có thể dễ dàng giết chết cường giả Đạo tổ.
- Tạ ơn sư phụ.
Tử Lan cao hứng nói, như vậy nàng lại không cần quá lo lắng nữa.
- Đã xảy ra chuyện...
Bỗng nhiên Dương Thiền hóa thành lưu quang bay ra ngoài Hoa Quả Sơn, vẻ mặt sốt ruột.
- Xảy ra chuyện gì?
Đường Tăng hỏi.
- Tam Thánh Mẫu, đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Ngộ Không cũng truy hỏi.
Tử Lan và Tử Vi tiên tử cũng đều vội vàng nhìn về phía Dương Thiền, trong khoảng thời gian này Tử Vi tiên tử vẫn luôn ở Hoa Quả Sơn, chỉ có Dương Thiền thỉnh thoảng cần phải quay về Thánh Mẫu điện.
- Ngọc Đế ngã xuống, hiện tại Thiên Đình vô chủ, Thiên Đình đã đại loạn, Na Tra tam thái tử muốn tranh đoạt Ngọc Đế vị, đại khai sát giới ở Thiên Đình.
Dương Thiền nói.