Mấy đồ đệ khuyên nhủ.
- Nên giết, mấy cường đạo mà thôi, làm ác không biết bao nhiêu lần, đã giết thì giết.
Đường Tăng hừ lạnh nói, hắn còn không có phát tiết đủ, liếc nhìn mấy đồ đệ.
- Lão Ngưu, bồi vi sư đánh một trận.
Bỗng nhiên Đường Tăng nói.
- A?
Ngưu Ma Vương sững sờ, vội vàng lắc đầu:
- Sư phụ, vẫn là thôi đi.
Mặc dù Ngưu Ma Vương tự nhận thực lực của mình tuyệt đối không kém sư phụ, nhưng cảm giác sư phụ cho mình áp lực rất lớn, hắn cũng không muốn tìm tai vạ.
- Thôi là thôi thế nào? Vi sư để ngươi đến ngươi liền đến.
Đường Tăng nói.
- Ách, sư phụ các ngươi đi trước, con đột nhiên nhớ tới giống như rơi mất một đồ vật, con trở về tìm một chút.
Ngưu Ma Vương vội vàng kiếm cớ rời đi, nháy mắt liền chạy đến không còn hình bóng.
- Kia Bát Giới ngươi tới.
Đường Tăng nhìn về phía Trư Bát Giới.
- Con? Không được a sư phụ, con đột nhiên nhớ tới, con đau bụng. Đúng đúng đúng, lão Trư vừa sinh xong, không thể vận động mạnh...
Trư Bát Giới liên tục lắc đầu.
- Xéo đi! A Quy con lên...
- Sư phụ, con đột nhiên muốn uống nước, con đi uống miếng nước đã.
Tiểu Bạch Long cũng chạy.
Hiện tại Đường Tăng ở biên giới bộc phát, hắn cũng không muốn tìm tai vạ.
- Ngộ Tịnh con đến!
Đường Tăng nói.
- Sư phụ, không được a, con đánh không lại người.
Sa Tăng liên tục lắc đầu.
- Một đám phế vật!
Đường Tăng cực kỳ bất mãn, cuối cùng ánh mắt đặt ở trên người Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, đến, cùng vi sư đánh một trận.
- Được rồi!
Tôn Ngộ Không cũng không sợ, ngược lại cực kỳ chờ mong.
- Đại sư huynh, ta đột nhiên nhớ tới Tử Lan giống như tìm ngươi.
Trư Bát Giới vội vàng kéo Tôn Ngộ Không chạy, đồng thời nhìn Sa Tăng chớp mắt.
Sa Tăng lập tức hiểu ý:
- Đúng a Đại sư huynh, Nhị sư huynh nói Tử Lan tìm ngươi...
Trư Bát Giới cho Sa Tăng một cước, tên ngu ngốc này.
- Sư phụ ở nơi này nghỉ ngơi, chúng ta đi tiểu tiện một chút, đi một chút sẽ trở lại, đi một chút sẽ trở lại...
Trư Bát Giới cùng Sa Tăng kéo Tôn Ngộ Không bỏ chạy, bởi vì sắc mặt của Đường Tăng khó coi đến muốn đánh người.
- Một đám vô dụng!
Đường Tăng hừ lạnh, một mồi lửa đốt sáu cỗ thi thể thành tro bụi.
Hít sâu một hơi, Đường Tăng đi đến khe núi phía trước, khoanh chân ngồi xuống.
Hiện tại đã rời Nữ Nhi quốc, cảm giác cấp bách trước đó đã không còn, Đường Tăng biết, tuyệt đối là có người thi pháp nhằm vào hắn, đang thúc giục hắn lên đường.
Đoán chừng có người không muốn hắn ở trên đường thỉnh kinh trì hoãn quá lâu, có người muốn để hắn thuận theo kế hoạch và lộ tuyến đi tới, xem hắn như quân cờ.
Thậm chí hắn hoài nghi, cái gọi là con đường thỉnh kinh này, vốn là một âm mưu to lớn, cùng một loại nhân quả nào đó có quan hệ.
Bằng không mà nói, vì sao phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn? Vì sao không thể bay thẳng đi qua lấy?
Bỗng nhiên lỗ tai của Đường Tăng khẽ động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, hóa thành thân ảnh Tôn Ngộ Không.
- Sư phụ, lão Tôn trở về.
Tôn Ngộ Không đi đến bên người Đường Tăng.
- Đến hay lắm, hiện tại mấy tên khốn kiếp kia đều không có ở đây, vừa vặn bồi vi sư đánh một trận.
Đường Tăng mừng rỡ, trực tiếp đứng lên, một trượng vung mạnh qua.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không giật nảy mình, vội vàng tránh ra, nghi ngờ nói:
- Sư phụ ngài làm gì đánh con? Con là Ngộ Không a.
Đường Tăng nghe vậy sững sờ, vẻ nghi hoặc lóe lên, trong nháy mắt minh bạch cái gì, lộ ra một tia cổ quái.
- Đánh chính là ngươi!
Hắn trực tiếp oanh qua một cái Như Lai Thần Chưởng.
Sắc mặt của Tôn Ngộ Không đại biến, vội vàng tránh ra.
- Oanh...
Chưởng ảnh oanh kích, những nơi đi qua, đồi núi đều bị san bằng, không gian chấn động.
- Ăn vi sư một trượng!
Đường Tăng hét lớn, vung lấy Cửu Hoàn Tích Trượng đuổi theo Tôn Ngộ Không điên cuồng công kích.