Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 791: Chương 791: Cây non? (1)




- Phụt...

Dương Thiền đột nhiên bật cười, lại có người gọi nhị ca của mình là tiểu nhị sao?

- Ngươi gọi ta là cái gì?

Nhị Lang Thần trực tiếp giận tới mức dựng lông, vẻ mặt tức giận trừng mắt với Đường Tăng.

- Tiểu nhị, rót rượu.

Ngưu Ma Vương bỗng nhiên lấy ra một vò rượu, cười hì hì nói.

Nhị Lang Thần híp mắt lại một cái, lại muốn phát ra uy áp.

- Ầm...

Tôn Ngộ Không tiên phát chế nhân, lại là một cước, lần thứ hai đá Nhị Lang Thần bay ra ngoài, đồng thời lần này Nhị Lang Thần trực tiếp bay ngược ra khỏi Hoa Quả Sơn.

Hiển nhiên Tôn Ngộ Không thật sự nổi giận, ba con mắt đáng chết này lại muốn phát ra uy áp ảnh hưởng tới Tử Lan.

Dưới sự tức giận, Tôn Ngộ Không đang muốn đuổi theo Nhị Lang Thần đánh một trận...

- A...

- A...

Đột nhiên bên trong Thủy Liêm Động truyền ra hai tiếng kêu sợ hãi.

- Tử Lan...

Sắc mặt của Tôn Ngộ Không nhất thời biến đổi, làm gì còn có chút lửa giận nào nữa? Trên gương mặt hắn đầy vẻ lo lắng, hóa thành tàn ảnh vọt vào Thủy Liêm Động.

Đường Tăng cũng chợt lách người theo sau.

Đám người Trư Bát Giới cũng xông lên.

- Này...

Dương Thiền sửng sốt, vẻ mặt bất đắc dĩ, nữ nhân bên trong sinh con, đám nam tử bọn họ tiến vào làm cái gì?

...

- Tử Lan, đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Ngộ Không vừa tiến vào lại lo lắng hỏi.

Lúc này, Tử Lan đang nằm ở trên giường đá, đầu đầy mồ hôi, có vẻ rất suy yếu, Tử Vi tiên tử lại ngồi ở bên cạnh, ôm một... quả cầu ánh sáng.

Sau khi đám người Đường Tăng chạy tới, nhìn thấy được quả cầu ánh sáng kia đầu tiên.

Quả cầu ánh sáng gần như trong suốt, chỉ có đường kính mười cm, phát ra ánh sáng bảy màu, theo thứ tự là đỏ màu da cam xanh lục xanh lam tím.

Xuyên qua ánh sáng bảy màu lại nhìn thấy được ở bên trong quả cầu ánh sáng hình như có một điểm nhỏ.

Đường Tăng không biết có phải là ảo giác hay không, chung quy cảm giác đó là một hạt giống Hồ Lô đã gặp được ở kiếp trước.

- Hài tử đâu? Hài tử của lão Tôn ta đâu?

Tôn Ngộ Không chỉ liếc mắt nhìn qua quả cầu ánh sáng, lại gấp gáp hỏi.

- Đúng vậy, hài tử của đại sư huynh đâu?

Trư Bát Giới cũng truy hỏi.

- Hài tử của hầu tử đáng chết có dáng dấp ra sao? Có phải đặc biệt xấu xí hay không?

Ngưu Ma Vương cười hỏi.

Tôn Ngộ Không lập tức nhe răng trừng mắt về phía Ngưu Ma Vương.

Thần sắc Tử Vi tiên tử và Tử Lan tiên tử lập tức cổ quái, nhìn về phía quả cầu ánh sáng bảy màu gần như trong suốt trong tay Tử Vi tiên tử.

Tất cả mọi người đều lập tức sửng sốt, Tử Lan tiên tử mang thai hơn bốn năm, lại sinh ra một hạt giống?

- Chẳng lẽ, vật này là hài tử của hầu tử đáng chết sao?

Ngưu Ma Vương lộ ra vẻ mặt vỡ mộng, sau đó lập tức cười ha ha:

- Ha ha ha ha, hầu tử đáng chết, tại sao hài tử của ngươi lại là một hạt giống? Ha ha...

- Ầm...

Tôn Ngộ Không đánh một quyền vào trên mặt đáng khinh của Ngưu Ma Vương, trực tiếp đánh hắn bay đi.

Lúc này, Dương Thiền cũng tiến đến, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng từng nghĩ hài tử của Tề Thiên Đại Thánh có thể là hầu tử, có thể là hoa Tử Lan, nhưng dù thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, không ngờ sẽ là một hạt giống!

- A, hầu tử đáng chết...

Bị đánh bay ra ngoài, Ngưu Ma Vương vốn phải tức giận, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức cười hì hì nói:

- Ta biết, thứ này không phải là giống của hầu tử đáng chết, hầu tử đáng chết bị vợ cắm sừng rồi!

Bởi vì bản thân Ngưu Ma Vương từng đội mũ xanh, cho nên tự nhiên nghĩ đến điểm này.

- Nói bậy!

Tôn Ngộ Không còn chưa lên tiếng, Tử Lan lại lên tiếng, mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận trừng mắt với Ngưu Ma Vương, nàng giữ mình trong sạch, ngoại trừ Ngộ Không ra, vẫn chưa bao giờ có nam nhân chạm qua nàng, con trâu đáng chết này không ngờ nói lung tung.

- Ầm...

Tôn Ngộ Không phản ứng còn thô bạo hơn nhiều, không biết có phải là học theo Đường Tăng hay không, trực tiếp bay loạn, khiến Ngưu Ma Vương bay ra ngoài.

Một tiếng động rất lớn vang lên, vừa lúc Nhị Lang Thần bị đánh vừa bay vào Thủy Liêm Động, kết quả hai người đồng thời bay ra ngoài, xuyên qua thác nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.