Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 533: Chương 533: Dã tâm của Đường Tăng (2)




Xem như một chi quân đội trăm vạn người, muốn xuyên qua đại thảo nguyên này, đoán chừng cũng sẽ toàn quân bị diệt.

Mãnh thú chỉ là một trong các nguy hiểm, lặn lội đường xa, nguồn nước cùng khí hậu… cũng có thể tạo thành uy hiếp.

Những cái này đều không phải chủ yếu nhất, nguy hiểm cùng trở ngại lớn nhất còn ở phía trước, phàm nhân căn bản khó mà vượt qua.

Đó mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến Nữ Nhi quốc thiếu khuyết nam nhân.

...

- Sư phụ, thực vật nơi này nguyên lai càng ít, giống như sắp tiến vào sa mạc.

Sa Tăng nói.

Bọn hắn ở trong thảo nguyên hành tẩu hơn một năm, đây là lộ trình dài nhất từ khi thỉnh kinh đến nay.

- Phía trước vốn là sa mạc, một sa mạc rất lớn.

Ngưu Ma Vương nói.

- Ngũ sư đệ, sao ngươi biết?

Trư Bát Giới hỏi.

- Bởi vì ta sinh sống ở nơi này mấy trăm năm.

Ánh mắt của Ngưu Ma Vương có chút phức tạp.

Những người còn lại đều hiếu kỳ nhìn qua.

- Ta biết, nguyên lai nơi này là Hỏa Diệm sơn.

Bỗng nhiên Lục Nhĩ Mi Hầu mở miệng.

- Hỏa Diệm sơn?

- Không đúng, Hỏa Diệm sơn không phải ở phía đông Nữ Nhi quốc sao?

Những người khác nghi hoặc.

- Không phải, Hỏa Diệm sơn, nguyên bản gọi Tây Cực Hỏa Diệm sơn, là ở cực tây của Nữ Nhi quốc, cách chúng ta ngàn dặm ở phía trước.

Lục Nhĩ Mi Hầu khiêng thần thiết, tư thế không khác Tôn Ngộ Không quá nhiều, nhìn thoáng qua Ngưu Ma Vương, nói:

- Hơn một năm trước, Ngũ sư huynh dọn dẹp Hỏa Diệm sơn, đại náo Thiên Đình, sau đó Hỏa Diệm sơn lại bị Như Lai Phật Tổ dùng để trấn áp Ngũ sư huynh, bất quá Hỏa Diệm sơn đã không phải ở địa phương lúc đầu.

- Vậy sao?

Đường Tăng nhìn về phía Ngưu Ma Vương.

- Đúng, Lục sư đệ nói rất đúng.

Thần sắc của Ngưu Ma Vương phức tạp gật đầu, đối với Thiết Phiến công chúa, hắn vẫn có chút tình cảm, lúc trước cũng coi là yêu chết đi sống lại, không nghĩ tới kết quả lại là bi kịch.

Quả nhiên, theo tiếp tục đi tới, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao, đại địa đã triệt để trở thành sa mạc.

Xa xa, đã có thể nhìn thấy một áng lửa, ở dưới bầu trời đêm cực kỳ dễ thấy.

- Hỏa Diệm sơn không phải bị dọn đi rồi sao? Sao nơi đó còn có lửa?

Đường Tăng hỏi.

- Kia là tàn hỏa, bản thể của Hỏa Diệm sơn đã bị dập tắt, nhiều nhất mười năm, những hỏa diễm kia sẽ tắt.

Ngưu Ma Vương trả lời.

Đường Tăng giật mình.

Rốt cục, bọn hắn đi tới địa phương lúc đầu của Hỏa Diệm sơn.

Bây giờ, nơi này chỉ còn lại một mảnh đất bằng rộng rãi khoáng đạt.

Trên mặt đất, từng sợi hỏa diễm thiêu đốt, khó mà dập tắt, những hỏa diễm này không có bất luận nhiên liệu gì, tựa như từ dưới đất xuất hiện.

Bất quá đám người Đường Tăng biết, cái này chỉ là tàn hỏa, là Vô Căn chi hỏa, nhiều nhất mười năm sẽ dập tắt, khi đó, nhiệt độ của nơi này sẽ hạ thấp xuống, phương viên ngàn dặm chung quanh, có lẽ sẽ sinh trưởng ra thực vật lần nữa.

Dưới bầu trời đêm, sư đồ Đường Tăng hành tẩu ở trong từng sợi hỏa diễm, những tàn hỏa kia không thể thương tổn được bọn họ.

Ngưu Ma Vương thỉnh thoảng nhìn về phía động Ba Tiêu, nơi đó, người đi nhà trống, nơi đó, đã bị hắn hủy diệt.

Nơi đó, lưu lại quá nhiều ký ức của hắn!

Mười ngày sau, sư đồ Đường Tăng đi ra phiến bình nguyên này, rời khỏi đại sa mạc, tiến vào quốc gia mới... Tế Tái quốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.