Một Thiên Tướng cung kính trả lời, sau đó rời đi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, khu vực này rõ ràng là khu vực sư đồ Đường Tăng thỉnh kinh cần phải đi qua, nhưng mặc kệ là Ngọc Đế hay các Thần Tiên phía dưới, đều không có nói đến sư đồ Đường Tăng.
Bây giờ Đường Tăng, ở Thiên Đình cơ hồ trở thành một đề tài cấm kỵ, ngoại trừ vài Thần Tiên tự mình đàm luận, thì có rất ít Thần Tiên dám nói ở trước mặt mọi người.
...
Nhoáng một cái đã hơn mười ngày đi qua, sư đồ Đường Tăng đi tới một hạp cốc, hạp cốc này rất lớn, dài tới mấy trăm dặm, vốn là một con đường lớn, bây giờ lại trở nên ô uế không chịu nổi.
Nơi này sinh trưởng vô số cà chua hoang dại, từng cây cực kỳ to lớn.
Những dây cà chua kia đã thành tinh, mặc dù còn chưa có được năng lực biến hóa, cũng đã không phải phàm nhân có thể đối phó.
Cho nên tháng ngày tích lũy, cà chua yêu chiếm lấy nơi này, kết ra quả cà chua bởi vì không người ngắt mà tự do rơi xuống đất, hư thối thành một mảnh.
Bởi vậy, nơi này các loại hương vị kỳ quái truyền khắp trăm dặm, để cho người ta không muốn tới gần.
- Nơi này, hẳn là hiếm thị đồng a?
Đường Tăng nhìn hẻm núi mênh mông vô bờ trước mắt, nỉ non nói.
- Hiếm thị đồng?
Đám người Tôn Ngộ Không nghi hoặc.
Đường Tăng không có nhiều lời, chỉ thấy hắn vung tay lên, pháp lực hạo đãng.
Quang mang chói mắt sáng lên, vô số cà chua hư thối bốc hơi, những dây cà chua thành tinh hoang dại kia cũng đều bị gạt bỏ.
Sau khi quang mang tán đi, hạp cốc nguyên bản ô uế đã biến thành một con đường ngăn nắp.
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện từng mảnh Ngũ Thải Tường Vân, bao phủ ở trên đỉnh đầu của sư đồ Đường Tăng, tường thụy hạ xuống.
- Ngô?
- Đây là...
Đám người Tôn Ngộ Không giật mình ngẩng đầu.
- Đại công đức...
Trư Bát Giới kêu lên sợ hãi, hắn đã từng là Thiên Bồng Nguyên Soái, biết rất nhiều chuyện.
Hiện tại tình huống này, rõ ràng là đại công đức xuất hiện, mới có thể sinh ra thiên địa dị tượng.
- Đại công đức?
Đường Tăng sững sờ, đồng thời hắn cảm giác trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, tựa hồ hết thảy tâm tình tiêu cực đều biến mất, cả người lộ ra cực kỳ vui thích, thậm chí linh hồn cũng có loại cảm giác hạnh phúc không hiểu.
- Đây chính là công đức?
Đường Tăng như có chút suy nghĩ, xem ra mảnh cà chua hoang dại này chặn đường nhiều năm, tạo thành phiền toái không nhỏ cho Nhân giới.
Hắn trong lúc vô tình làm ra cử động, vậy mà công đức vô lượng, thật đúng là ngoài ý muốn.
Sau khi công đức gia thân, Đường Tăng lập tức cảm giác được, trước kia bởi vì giết chóc quá nhiều mà sinh ra cảm xúc ngang ngược cũng biến mất, trong lòng một mảnh tường hòa, đạo tâm kiên định hơn.
Đường Tăng cảm thấy, nếu người khác thu hoạch được công đức lớn như thế, rất có thể tu vi tấn thăng mấy cấp bậc, bởi vì loại công đức này tựa hồ có thể giúp người đốn ngộ.
Bất quá bản thân Đường Tăng là Danh Sư lục tinh, hơn nữa trưởng thành quá nhanh, tu vi cũng rất cao, mặc dù những công đức này rất nhiều, cũng đã khó mang đến cho hắn cơ hội ngộ đạo.
Bất quá dù vậy, Đường Tăng cũng rất hài lòng, trong lòng yên tĩnh cảm giác, có loại cảm giác hạnh phúc không hiểu.
- Tiếp tục xuất phát.
Đường Tăng nói.
Sư đồ gánh lấy Ngũ Thải Tường Vân, đi ở trên đường lớn, đón quang huy không ngừng tiến lên, mơ hồ trong lúc đó, trên người các đồ đệ đều có quang huy thánh khiết sáng lên, hành vi của Đường Tăng, để các đồ đệ cũng được lợi theo.
Ngũ Thải Tường Vân xuất hiện, lần nữa đưa tới Thiên Đình chú ý, Thái Bạch Kim Tinh chưởng quản Tiên Thiên Công Đức Bia vội vàng bẩm báo chuyện này cho Ngọc Đế.
...
Nhoáng một cái lại nửa tháng đi qua, sư đồ Đường Tăng đi ra hạp cốc, tới bên cạnh biển cả.
Đây là một hải dương quỷ dị, tựa hồ vô cùng lớn, trước đây căn bản không có hải dương này, tựa như trống rỗng xuất hiện ở nơi đây, chặn đường đi của sư đồ Đường Tăng.