- Đương nhiên, cậu không phát giác sao? Rất nhiều loại rượu ở đây đều là những nhãn hiệu nổi tiếng, bình thường chúng tôi đều không dám uống trộm, nhưng bà chủ lại cho phép cậu tùy ý ăn uống, thật là đố kỵ a.
Mẫn Thiệu vẻ mặt hâm mộ.
Đường Tăng nghe vậy, đảo mắt nhìn một vòng giá để rượu, phát hiện quả thật có rất nhiều rượu đỏ, rượu nổi tiếng, có điều hắn ngay cả Ngự Tửu của Thiên Đình đều đã từng uống, cho nên cũng không quá hứng thú với cái gọi là rượu nổi tiếng này.
Mẫn Thiệu nói tiếp:
- Còn nữa, cậu có biết phòng số 2 có ý nghĩa thế nào không?
- Một gian phòng có thể nói lên điều gì?
Đường Tăng tò mò.
Mẫn Thiệu lén lút nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới nói nhỏ:
- Phòng số 2 trước đây do bà chủ và một người đàn ông ở đó, sau đó người đàn ông kia không biết vì lý do gì mà không đến nữa, gian phòng đó vẫn luôn để trống, ngay cả quét dọn cũng không cho phép, chúng tôi nếu dám tùy tiện đi vào, nhất định sẽ bị đánh gãy chân, nhưng bây giờ lại để cậu ở đó...
Tuy rằng Viên Tây lạnh lùng, thường xuyên tỏ ra bất cận nhân tình, nhưng dung mạo dáng người đều là cực phẩm, là đàn ông đều sẽ có suy nghĩ.
Lần này, Viên Tây lại để cho Đường Tăng ở phòng số 2, chả trách đám người Mẫn Thiệu ghen tị.
Đường Tăng vẻ mặt cổ quái, mình cùng Viên Tây thực sự không có gì a, người phụ nữ kia có ý gì?
- Cho tôi một chai rượu đỏ năm 1982.
Đột nhiên một người đàn ông cả người nồng nặc mùi rượu vỗ vỗ quầy bar, kêu to.
Đường Tăng liếc nhìn người đàn ông đó một cái, sau đó hơi sững sờ, cảm thấy thế giới này thật nhỏ, bởi vì người đàn ông kia chính là tên lần trước mua vé ghế số 348.
Nhưng có lẽ do ánh đèn lờ mờ, hoặc có lẽ do quá say, người đàn ông đó không hề nhận ra Đường Tăng.
Mẫn Thiệu vội vàng lấy rượu cho người đàn ông.
Người đàn ông uống một ngụm, chậc chậc lưỡi, hỏi:
- Ở đây có những loại rượu ngon nào?
- Những thứ khác không dám nói, ở đây, rất nhiều loại rượu nổi tiếng cơ hồ đều có, không biết tiên sinh muốn loại rượu nào?
Mẫn Thiệu cười nói.
- Gần như đều có?
Người đàn ông lập tức cười nói:
- Vậy cho tôi một bình nước khoáng năm 1982.
- A?
Mẫn Thiệu sững sờ, cười nói:
- Tiên sinh ngài nói đùa rồi, nước khoáng làm gì có năm 1982...
- Bớt nói nhảm, bảo cậu lấy liền lấy.
Người đàn ông quát lên.
- Tiên sinh...
- Mau mang ra đây, nếu không ông đây đánh mày!
Người đàn ông trừng mắt.
Mẫn Thiệu lập tức cũng nổi giận, mẹ kiếp, cho rằng mình là ai hả?
Nhân viên phục vụ xung quanh đều sững sờ, sắc mặt lạnh lùng, dần dần đi về phía bên này, nhân viên phục vụ ở đây không chỉ là phục vụ, mà còn kiêm cả đánh đấm, dám gây chuyện ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn.
Những người xung quanh lập tức tránh xa, cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi, có điều không có ai sợ hãi, dường như ở đây thường xuyên xảy ra chuyện như vậy.
- Đợi đã.
Đường Tăng ngăn lại Mẫn Thiệu, tiện tay cầm lấy một ly rượu, lượn một vòng phía sau quầy bar, sau đó lấy một ly nước đục trong rãnh nước, đi đến quầy bar, đưa cho người đàn ông:
- Đây là nước khoáng năm 1982 mà ông muốn, năm tuyệt đối đủ lâu.
Mẫn Thiệu lập tức sững sờ, nhân viên phục vụ xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Phốc phốc...
Trong quán bar rất nhiều phụ nữ không nhị được bật cười:
- Nước khoáng năm 1982, haha,...Quản lý này thật đúng là thú vị.
- Mẹ kiếp, mày dám chơi tao?
Người đàn ông say rượu giận dữ, cầm ly “nước khoáng năm 1982” muốn hất Đường Tăng.
Vậy mà Đường Tăng nhanh như chớp, điểm một cái trên cổ người đàn ông, người đàn ông kêu lên thảm thiết, theo bản năng muốn rút lại tay,chả biết thế nào lại rót đúng ly “nước khoang 1982” kia vào miệng.
- Ọe...
Người đàn ông biến sắc, vội vàng cúi người nôn ọe, lại thấy Đường Tăng khẽ vươn tay vỗ nhẹ lên người hắn, miệng của hắn lập tức ngậm chặt lại, toàn bộ “nước khoáng 1982” bị hắn nuốt xuống.
- Ô...
Người đàn ông phẫn nộ, đang muốn động thủ, lại phát hiện mình không mở được miệng, sắc mặt đại biến.
- Nước khoáng năm 1982, rất đắt đó, 5000 tệ một ly, Mẫn Thiệu, nhớ thu tiền.
Đường Tăng cười nói, sau đó dưới cái nhìn cổ quái của mọi người, đi lên tầng hai.
- Quản lý cứ yên tâm.
Mẫn Thiệu kịp thời phản ứng lại, lập tức trả lời, vẻ mặt sùng bái, quả không hổ là quản lý mới bà chủ đích thân mamng tới.
Đường Tăng không thèm để ý đến người đàn ông kia nữa, chút chuyện nhỏ này nếu đám người Mẫn Thiệu còn không xử lý được, chắc đã sớm bị bà chủ đuổi rồi.
Lên đến tầng hai, âm thanh phía dưới quán bar đã yếu hơn rất nhiều, thiết bị cách âm ở đây quả là không tồi, bằng không trên tầng hai khẳng định không thể ngủ nổi.