Đường Tăng nhìn hơn một ngàn người gia nhập phía dưới, cười nói:
- Rất tốt, các bạn sẽ tự hào vì lựa chọn ngày hôm nay của mình. Bạch Lộc.
- Có.
Bạch Lộc theo phản xạ đứng ra trả lời.
- Sắp xếp xong xuôi chuẩn bị xuất phát, rút lui khỏi Kinh Nam.
Đường Tăng nói.
- Nhưng mà...
- Thành phố Kinh Nam lớn như vậy, nếu có quân đội thì bọn họ sẽ tự khắc phụ trách những chuyện sau đó, hiện giờ tình thế đang hỗn loạn, chúng ta chỉ cần mở đường ở trước thôi, những dân chúng kia nếu không ngốc sẽ đuổi theo chúng ta.
Đường Tăng nói.
- Vậy được, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.
Bạch Lộc vội vàng dẫn mấy người của cục Tiến Hóa rời đi.
- Hiện giờ tất cả mọi người đi theo tôi ra cổng trường.
Đường Tăng nhún chân một chút, nhảy lên cao mười thước, rơi xuống trước cửa sân vận động đi ra ngoài.
Tất cả mọi người vội vàng đuổi theo, bất kể là giáo viên công nhân viên chức hay những người có thiên phú đều xông ra ngoài sân vận động, rầm rộ đuổi theo Đường Tăng.
Được chứng kiến bản lĩnh của Đường Tăng, tất cả mọi người hầu như đều theo bản năng coi hắn là cọng cỏ cứu mạng.
Ai cũng không biết những loài chim biến dị kia lúc nào có thể sà xuống mổ mình một cái.
Hơn nữa đã có chim biến dị, ai biết được có thú biến dị hay không?
Mặc dù trong thành phố có thể an toàn hơn một chút, không có thú biến dị, nhưng núi lửa phun trào khiến bọn họ phải rời khỏi thành phố, sau đó thì sao đây?
Cả đoàn người rầm rộ đi tới trước cổng trường, bên ngoài đường khắp nơi đều là xe đổ cùng với đám người hỗn loạn.
Đám người Bạch Lộc nhanh chóng dẫn theo đoàn người già và rất nhiều đàn bà con gái, còn có người ôm trẻ nhỏ đi tới trước cổng trường.
Những cụ già kia có không ít người là giáo sư trường học, những người còn lại phần lớn là người nhà của giáo viên, công nhân viên chức.
Đường Tăng nhìn thấy một con chó hoang đặc biệt lớn đang tấn công con người liền búng tay một cái, con chó hoang đó lập tức nổ tung, sau đó quát:
- Những ai không muốn chết thì hãy đuổi theo, từ trường đại học đi thẳng tới hướng Đông, chúng ta sẽ mở đường phía trước.
Giọng nói như sấm rền vang, cuồn cuộn xao động, vang vọng khắp cả không trung Kinh Nam. Tất cả mọi người trong thành phố Kinh Nam đều nghe thấy được, lần này những người dân kia rốt cục đã coi trọng giọng nói này.
Đám người tới gần đại học Kinh Nam vội vàng dắt theo con cái, mang theo đồ ăn và ví tiền chạy theo phía sau.
Nhóm Lăng Phỉ Phỉ lần này tận mắt nhìn thấy Đường Tăng mở miệng nói những lời như sấm vang, lại một lần nữa rung động, giọng nói sao lại lớn như vậy, còn có thể phát ra âm thanh lớn đến thế?
Đường Tăng đảo tay một cái, Cửu Hoàn Tích Trượng đã nằm yên mấy ngàn năm bị hắn lấy ra.
Keng!
Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống mặt đất vang lên âm thanh trong trẻo. Nơi Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống, một cỗ chấm sáng kim sắc xuất hiện như khắc lên mặt đất.
Đường Tăng kéo theo Cửu Hoàn Tích Trượng mà đi, mở đường ở phía trước quát lớn:
- Đại đội thỉnh kinh đi theo tôi thẳng về hướng Đông...
- Thầy ơi, đi thỉnh kinh không phải hướng Tây sao?
Đột nhiên có người hỏi.
- Khụ, không cần phải để ý đến những tiểu tiết ấy.
Đường Tăng nói, mấy chiếc xe hơi ở đằng trước đụng nhau nát trên đường.
Đường Tăng vung tay lên, gió thổi cuồn cuộn ném mấy chiếc xe ra khỏi đường lớn, sau đó hắn dùng Cửu Hoàn Tích Trượng kéo lê trên mặt đất, tạo thành một dấu vết thật dài.
Từ dấu vết này xuất hiện đường sáng màu vàng, nhờ có một luồng sức mạnh khó hiểu mà phàm là những sinh vật dị biến xuất hiện trong phạm vi trăm thước đều cảm nhận máu bị bốc hơi, như muốn bùng cháy lên, sợ tới mức vội vàng chạy đi.
Nhóm người Lăng Phỉ Phỉ thấy vậy đều kinh ngạc, vội vàng đuổi theo.
- Có sức đuổi theo thì hãy dọn sạch đá trên đường trước mặt, chúng ta mở một con đường để những người đằng sau chạy tới có thể đi được, những người chạy thoát thân có xe có thể có được đường sống.
Đường Tăng quát.