Bạch Lộc nghe vậy rốt cục định thần lại, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Đường Tăng, nói không ra lời.
- Cảm xúc tiêu cực đến từ Bạch Lộc +999...
Sáng Tạo Chi Tâm xuất hiện một dãy số liệu, Đường Tăng lập tức sửng sốt, cười nói:
- Bé con, có phải đã kinh hãi trước thiên phú của bổn soái ca rồi không?
- Kinh hãi cái đầu anh.
Gương mặt Bạch Lộc đỏ ửng lên, đoạt lấy Thiên Phú Thạch lại
Ai biết tảng đá kia đo có chuẩn hay không, đi nhanh đi, một lát nữa sẽ rất bận đấy.
Đường Tăng cười hắc hắc, đi nhanh theo phía sau, trong lòng cũng coi như thỏa mãn với thiên phú của mình.
Lúc này đã tám giờ sáng.
Bạch Lộc dẫn Đường Tăng đi tới tòa nhà giảng dạy thứ ba của đại học Kinh Nam, nơi này có hai người thanh niên mặc một chiếc áo gió màu tro giống của Bạch Lộc.
- Tần Không, Đường Bác An, lại đây làm quen một chút, vị này chính là Đường Tăng.
Bạch Lộc vẫy tay, sau đó lại nói với Đường Tăng
Cái người lùn hơn tên là Đường Bác An, cao hơn một chút gọi là Tần Khôn.
- Đường Tăng?
Đường Bác An sửng sốt.
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thì ra anh chính là Đường Tăng, người mạnh đấy.
Tần Khôn cười nói
Từ nay về sau chúng ta đã là cộng sự rồi, xin hãy chiếu cố nhiều hơn.
- Đâu có, đâu có.
Đường Tăng mỉm cười, hắn có thể nhìn ra hai người này cũng giống như Bạch Lộc, trong cơ thể đều có mảnh pháp tắc nhỏ, hơn nữa còn ở giai đoạn đã thức tỉnh.
Nói cách khác, ba người này đã vượt qua phạm vi người thường rồi, khó trách Đường Bác An lại có bộ dạng kiêu ngạo như vậy.
- Bộ đồ này của các người là trang phục kiểu đồng phục sao?
Đường Tăng cười hỏi.
- Đúng, anh cũng có, Bạch Lộc vẫn chưa đưa cho anh sao?
Tần Khôn nói.
- Ở trong xe của tôi, đợi lát nữa cầm tới đưa cho anh.
Bạch Lộc thản nhiên nói, đồng thời liếc Đường Tăng một cái
Có phải anh không thay quần áo hay không? Khi từ trại điều dưỡng ra anh vẫn chỉ mặc một bộ đồ này, không cần tắm sao?
Đường Bác An và Tần Khôn cười thầm.
- Quần áo mà thôi, có đổi hay không có khác nhau sao?
Đường Tăng cười quỷ dị, sau đó hắn nhanh chóng biến hóa, quần áo trên người lập tức biến thành áo gió màu xám tro, giống như đúc chiếc áo mà đám người Bạch Lộc mặc trên người.
Ba người Bạch Lộc nhất thời trợn tròn hai mắt, một số học sinh gần đó đi qua thấy vậy cũng sửng sốt, cho là bản thân hoa mắt.
- Anh... sao anh làm được như vậy?
- Chướng Nhãn Pháp?
- Mẹ nó...
Ba người giật mình nhìn Đường Tăng.
- Không phải các người đã điều tra qua tôi rồi sao, chẳng lẽ không biết tôi có ảo thuật?
Đường Tăng cười nói.
- Đây cũng là ảo thuật?
Tần Khôn kinh ngạc nói.
- Đương nhiên.
- Thần kì, Đường Tăng anh lại biến lại lần nữa xem, tôi thử một chút xem có thể tìm ra sơ hở hay không.
Tần Khôn hưng phấn nói.
- Đàn anh?
Đột nhiên một giọng nói hưng phấn vang lên, một nữ sinh xinh xắn đi tới, nhìn Đường Tăng:
- Đàn anh Đường Tăng, thật là anh sao? Anh nhuộm tóc à?
Đường Tăng nhìn lại, người tới chính là Lăng Phỉ Phỉ đã từng gặp trên tàu tốc hành, hôm nay cô nàng mặc mặc một chiếc quần jeans bó sát người và áo T-shirt, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp ngây thơ.
Đường Tăng đang muốn trả lời thì đột nhiên cảm ứng được trên người Lăng Phỉ Phỉ truyền tới một cỗ năng lượng yếu ớt. Cỗ năng lượng này rất kì quái, như có như không, dường như không thuộc những loại năng lượng khác, mà lại vượt qua rất nhiều loại năng lượng, rất cổ quái.
- Điềm Điềm, anh ấy chính là đàn anh Đường Tăng có ảo thuật mà mình đã nói với cậu đó.
Lăng Phỉ Phỉ hưng phấn nói với bạn học nữ bên cạnh.
Bạn học nữ bên cạnh lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đường Tăng:
- Phỉ Phỉ, có phải cậu nhớ nhầm không, đàn anh Đường Tăng mà cậu nói hẳn đã ba mươi tuổi rồi chứ? Nhưng người này nhìn có vẻ không lớn hơn mấy so với chúng ta mà.
- Đúng vậy, chính là anh ấy.
Lăng Phỉ Phỉ vừa nói dứt lời, đột nhiên đã chạy tới lôi kéo Đường Tăng bước đi:
- Đàn anh, đi theo em đi.
- Đi đâu?
Đường Tăng nghi ngờ hỏi.
- Anh đi rồi sẽ biết.
Lăng Phỉ Phỉ không nói một lời, trực tiếp lôi kéo Đường Tăng đi vào một lớp học, Trương Điềm Điềm cũng vội vã đuổi theo.
Nhóm người Tần Khôn bất đắc dĩ, cũng may kiểm tra thiên phú không cần bọn họ lên sân khấu, đã có chính quyền địa phương tự giải quyết, nếu không bốn người bọn họ căn bản sẽ bận không chịu nổi mất.