Đường Tăng khống chế chiến thuyền theo sát phía sau, bèn đánh ra một chưởng, tinh không băng liệt, Tinh Hệ Đại Trận phía trước vỡ ra một lỗ hổng khổng lồ.
Tôn Ngộ Không thừa cơ đột phá, Kim Cô Bổng quét ngang, hàng loạt Thượng Thương di dân bị tiêu diệt.
- Bằng vào tên ta, ban cho các ngươi tội chết.
Đường Tăng hét lớn, bộc phát ra uy năng ý chí. Sức mạnh trong sâu xa thăm thẳm buông xuống.
Vô số Thượng Thương di dân đang ngăn cản phía trước vẫn lạc, bị sức mạnh quỷ dị tiêu diệt linh hồn. Vô số thi thể rơi xuống hành tinh hoặc trôi nổi trong chân không vô tận.
Những Thượng Thương di dân có cảnh giới thấp hơn Tiên Đế đều bị tiêu diệt, trong chớp mắt không biết bao biêu người đã vẫn lạc, thi thể lít nha lít nhit, tuyệt đối hơn một triệu người đã chết.
- Cái gì!
Sắc mặt thanh niên Đạo Tổ xanh mét:
- Ngăn hắn lại!
Chỉ còn mấy chục nghìn Thượng Thương di dân còn sống. Mấy chục nghìn cường giả cảnh giới Tiên Đế liên thủ thi triển ra một kim thương dài mấy chục nghìn cây số, đâm rách tinh không.
- Ầm!
Tôn Ngộ Không bị đánh bay ra ngoài. mấy hành tinh bênh cạnh cũng bị đánh nát.
Mấy chục nghìn Tiên Đế liên thủ, uy lực quá kinh khủng, cho dù Tôn Ngộ Không là Đạo Tổ trung kỳ, cũng không phải là đối thủ của họ. Người bị thương nhẹ.
Bỗng nhiên Đường Tăng duỗi tay ra, một bàn tay khổng lồ bao phủ tinh không, chụp về phía trước.
- Rầm rầm rầm...
Vô số hành tinh bộc phát ra ánh sáng, muốn ngăn cản bàn tay khổng lồ kia.
Nhưng bàn tay này quá lớn. Nó bao trùm không biết bao nhiêu vạn dặm, che lại tinh không, tinh không băng liệt, không gian loạn lưu tàn phá bữa bãi.
- Ầm ầm ầm ầm ầm...
Vô số hành tinh nổ tung, ánh sáng chói mắt chiếu sáng vũ trụ, tinh hệ Luân Hồi bị hủy diệt non nửa, đồng thời ít nhất hai vạn Tiên Đế bị vỗ nát.
Ánh sáng chói lóa yếu dần rồi chợt tắt, toàn bộ tinh hệ Luân Hồi bỗng nhiên tối đen như mực, Tinh Hệ Đại Trận gần như bị hủy diệt.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng trắng bệch, tâm thần rung động, không thể tưởng tượng nổi nói:
- Tại sao hắn mạnh như vậy?
- Tại sao mạnh như vậy?
-...
- Ăn lão Tôn một gậy
Tôn Ngộ Không lại bộc phát, bay qua mấy ngàn năm ánh sáng, Kim Cô Bổng hoành không trăm vạn dặm.
- Ầm!
Thanh niên tóc vàng cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh bay, va vào hố đen phía sau, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Tinh Hệ Đại Trận không có thanh niên tóc vàng chủ trì, uy lực mười không còn một.
- Đường Tăng! Ngươi sẽ phải hối hận! Luyện hóa cho bản tọa.
Thanh niên tóc vàng đã bay ngược vào trong hố đen, bỗng nhiên phát động bí pháp, dẫn động Tinh Hệ Đại Trận còn sót lại.
Tinh lực mênh mông chiếc rọi tinh không, hình thành một sức mạnh luyện hóa kinh khủng, hội tụ vào trong hố đen, ở đó có vũ trụ khổng lồ đang hiện ra ngoài.
Trong vũ trụ kia, chúng ta có thể thấp thoáng thấy bóng hình Trư Bát Giới đang ngủ say, sức mạnh luyện hóa giáng lân, bóng hình Trư Bát Giới chậm rãi hư huyễn, dường như đang bị luyện hóa.
- Bát Giới...
Tôn Ngộ Không quá sợ hãi. Hắn cảm ứng được một sức mạnh mênh mông buông xuống, dường như muốn luyện hóa hóa Trư Bát Giới, rồi truyền năng lượng luyện hóa được vào Trụ Vũ Trụ.
- Sư Phụ, mau cứu Bát Giới...
Tôn Ngộ Không rất khẩn trương.
- Ngươi muốn chết! Lâu lắm rồi bần tăng chưa phát uy, thế nên các ngươi đã quên thủ đoạn của bần tăng!
Đường Tăng rất tức giận, sát ý sôi trào, bàn tay biến thành khổng lồ lần nữa, trong nháy mắt kéo dài ra trăm nghìn năm ánh sáng, bao trùm toàn bộ tinh hệ Luân Hồi.
Trong ánh mắt rung động của mọi người, Đường Tăng nhấn bàn tay khổng lồ kia xuống.