Trong trấn nhỏ này, từng tia rung động xuất hiện, kiến trúc bị chôn vùi một cách vô thanh vô tức, cái giường dưới thân Đường Tăng đang biến mất theo.
Mặt ngoài thân thể của hắn sinh ra từng đạo rung động mạnh, hóa thành lực lượng hủy diệt, đó là bởi vì da thịt Đường Tăng đã quá mạnh mẽ, tự động sinh ra lực lượng đè sập không gian, không gian chung quanh không chịu nổi.
Loại hiện tượng này tiếp tục hơn một tiếng đồng hồ mới khôi phục trở lại.
Cảm giác áp lực vẫn tồn tại.
Kiến trúc trong tiểu trấn biến mất không còn, thậm chí mặt đất còn xuất hiện một cái hố một trăm mét.
Đường Tăng khoanh chân ngồi trên hố to, hai mắt khép hờ.
Dần dần, khí tức trên người Đường Tăng chậm rãi thu liễm, cuối cùng khí tức áp lực biến mất triệt để.
Đường Tăng mở to mắt nhìn, trên người hắn không mặc quần áo, khuôn mặt bình tĩnh nhưng sâu trong mắt lại mang theo vui mừng.
- Đúng là nhân họa đắc phúc, Bất Diệt Chân Thân Quyết và Bất Tử Trường Sinh Kinh lại dung hợp với nhau, dựa theo ‘ Thánh Hoàng ’ giới thiệu, sau khi dung hợp hai bộ kinh thư sẽ trở thành vô thượng kinh thư hoàn toàn mới, Vĩnh Hằng Thông Thiên Công!
Vĩnh Hằng Thông Thiên Công có thể tu luyện ra thân thể vĩnh hằng, trường tồn chân chính, bất tử bất diệt.
Đương nhiên, Đường Tăng cảm thấy dù vĩnh hằng thế nào cũng chỉ là tương đối, đó là trong tình huống không gặp người mạnh hơn.
Ví dụ như Thánh Nhân siêu thoát dòng sông thời gian, đã có được tuổi thọ vô hạn, nhưng nếu bị giết cũng sẽ chết.
- Đường Tam Tạng, ngươi bây giờ như thế nào?
Dương Thiền vội vàng chạy tới.
Tình huống Đường Tăng bây giờ rất kỳ quái, nhìn từ mặt ngoài không có gì lạ, giống như là một phàm nhân, thậm chí còn không cảm thấy khí tức cường đại.
Nhưng chỉ có dùng linh thức hoặc là tiên thức dò xét mới có thể cảm ứng được thiên địa linh khí không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, thân thể hắn giống như cái động không đáy.
- Gọi ta là Đường Tằng, hoặc là Đường Tăng, về sau không có Đường Tam Tạng.
Đường Tăng nói ra.
Dương Thiền sững sờ, không biết Đường Tăng có ý gì.
Phàm nhân trong tiểu trấn chỉ đứng nhìn từ xa, không dám tới gần, không chỉ vì Tam Thánh mẫu ở chỗ này, cũng bởi vì Đường Tăng tạo ra động tĩnh quá lớn.
Ngay sau đó có khí tức cường đại đang tới gần.
Đường Tăng vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của Dương Thiền, hắn thi triển thần thông thuấn di và hai người biến mất.
Tuy ý chí không cách nào dẫn động lực lượng thiên địa, nó vẫn bị phong ấn trong cơ thể, nhưng dựa vào thân thể cường đại, Đường Tăng vẫn có thể thi triển thần thông thuấn di.
Hai người vừa rời đi, ngay sau đó có bảy tia sáng tới gần, ngay sau đó xuất hiện trên không trung tiểu trấn.
Người tới chính là đám người Tôn Ngộ Không.
- Vừa rồi ta cảm ứng được khí tức của sư phụ, chính là ở chỗ này, tại sao lại biến mất?
Sa Tăng nói.
- Tại sao lại không thấy? Sư phụ đã đi nơi nào?
Tiểu Bạch Long cũng nhíu mày.
Tôn Ngộ Không nhìn vào hố to phía dưới, hắn nháy mắt mấy cái, không nói gì.
- Vì cái gì ta có cảm giác sư phụ muốn trốn tránh chúng ta?
Ngưu Ma Vương nói thầm.
Như Lai Phật tổ khoanh tay trước ngực, dáng vẻ xem náo nhiệt.
- Thất sư muội, ngươi không biểu đạt cái nhìn của mình hay sao?
Ngưu Ma Vương nhìn về phía Như Lai Phật tổ.
Như Lai Phật tổ liếc xéo Ngưu Ma Vương, bỉu môi nói:
- Còn cần phát biểu cái nhìn sao? Theo bổn tọa thấy, Kim Thiền tử đã bị Nữ Oa nương nương chọc giận, hắn muốn bãi công.
- A?
- Bãi công?
Những người còn lại đều sững sờ.
- Như vậy…
Lục Nhĩ Mi Hầu lo lắng nói:
- Sư phụ sẽ không đi lấy kinh hay sao?
- Thế thì chưa hẳn, phải xem tên kia nguyện ý cúi đầu với Nữ Oa nương nương hay không, bổn tọa quá hiểu tên kia, nếu chuyện ai cũng làm được, hắn tuyệt đối sẽ đi làm, nếu như chỉ có một mình hắn làm, ha ha, vậy thì phải xem tâm tình.
Như Lai Phật tổ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Đám người Tôn Ngộ Không nhìn nhau.
...
Khoảng cách Hoa Sơn mấy chục vạn dặm, Đường Tăng mang theo Dương Thiền tiến vào một tòa thành thị lớn của phàm nhân.
Nơi này có không ít yêu quái ẩn núp, bọn chúng muốn tránh né Thiên đình vây quét, sau khi bị Đường Tăng phát hiện, hắn trực tiếp đồ sát huyết tinh, giết tới mức thiên hôn địa ám.
Rồi sau đó bọn họ định cư tại đây, sẽ không có ý định rời đi trong thời gian ngắn.
Trong trạch viện xa hoa, một thanh niên tay cầm sách, một tay chắp sau lưng nhưng ánh mắt hắn trống rỗng, hiển nhiên cũng không có đọc sách.
Thanh niên này chính là Đường Tăng, hiện tại hắn mặc trường bào xa hoa, tóc cũng đã dài và rối tung trên vai, nhìn hắn rất tuấn tú.
Bọn họ đã đi vào tòa thành này hơn hai tháng, xem như đã an cư tại đây.
- Địa lý trên thế giới này có phần cùng loại với địa cầu nhưng lại là trời tròn đất vuông.
- Cũng không hoàn toàn sai lầm, Nhân Gian giới trong Tam giới cũng không phải tinh cầu, nơi này không phải hình vuông nhưng không phải không có đạo lý.
Đường Tăng suy nghĩ, hắn không ngừng tự hỏi phải làm thế nào mới có thể quay về địa cầu.
- Đúng là hại người mà, ta xuyên việt tới thế giới này, rốt cuộc nơi đây là dị giới hay thế giới song song? Hoặc là địa cầu cổ đại?
Đường Tăng rất phiền não, hắn đã chán thế giới này, hoặc nói cho đúng là hắn đã chán Tây Du ký, hắn muốn trở về bình thường, trở về địa cầu.
Địa cầu thế kỷ hai mươi mốt hòa bình cỡ nào, chỗ đó an cư lạc nghiệp và tốt hơn nơi này rất nhiều, tối thiểu thời điểm nhàm chán còn có thể lên mạng, nơi này không có gì cả.
- Đường đại ca...
Lúc này Dương Thiền ôm một chồng chất sách đi tới, nói:
- Đây là điển tàng văn học địa lý của mấy quốc gia phàm nhân chung quanh.
- Ân.
Đường Tăng gật đầu, hắn tiếp tục tìm kiếm.
- Đường đại ca, ngươi đang tìm cái gì? Ta có thể hỗ trợ.
Dương Thiền hỏi.
- Ta đang tìm...
Đường Tăng há hốc mồm, cuối cùng lại lắc đầu, hắn không biết nên nói thế nào.
Dương Thiền thấy thế cũng không hỏi thêm, nàng yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng đọc qua tất cả sách vỡ, hắn phát hiện có một ít địa danh quen thuộc.
Ví dụ như Vương Ốc sơn, Phong Thiện sơn...
Phong Thiện núi, đời sau gọi là Thái Sơn, đó là nơi quân vương tế thiên.
- Rốt cuộc là trùng hợp hay là...
Đường Tăng thả sách xuống, hắn không ngừng suy nghĩ.
Những địa danh trên sách này có một ít núi lớn giống với địa cầu, nhưng địa hình lại có khác nhau rất lớn
Đương nhiên cũng có khả năng sẽ phát sinh vận động địa chất…
- Đường đại ca...
Bỗng nhiên Dương Thiền nhẹ giọng gọi hắn.
- Ân? Như thế nào? Đường Tăng nhìn về phía Dương Thiền.
Dương Thiền cũng nhìn Đường Tăng, đôi mắt dễ thương ôn nhu, nhu tình như nước:
- Ngươi... Không lấy kinh sao?
- Không, lấy kinh làm gì, hòa thượng không lo.
Đường Tăng cười nói.
Dương Thiền vô cùng vui vẻ:
- Chúng ta... Chúng ta ở lại chỗ này được không?
- Chúng ta không phải đang ở lại đây hay sao?
Đường Tăng nghi ngờ hỏi thăm.
- Ý ta là...
Dương Thiền xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn không nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng, quay người muốn chạy.
Đường Tăng vội vàng kéo nàng lại.
Dương Thiền cúi đầu, nàng không dám nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng mỉm cười, hắn kéo nàng tới gần mình, nhìn nàng, hít sâu một hơi sau đó quyết định:
- Thiền Nhi, chúng ta kết hôn đi.
- A? Dương Thiền giật mình ngẩng đầu nhìn Đường Tăng.
- Gả cho ta, ngươi đồng ý không?
Đường Tăng ôn nhu hỏi.
Lần này Dương Thiền nghe rõ ràng, nàng cắn môi sau đó nhào vào trong ngực Đường Tăng.