Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 695: Chương 695: Dương Thiền đuổi ngược Đường Tăng (1)




Núi lớn tăng áp lực, ầm ầm đè xuống, trực tiếp ép chặt Nhị Lang Thần.

Mặt đất phía dưới sụp đổ, xuất hiện từng khe nứt to lớn, cuối cùng thậm chí tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Núi lớn vừa vặn đáp xuống hố sâu, gắt gao trấn áp Nhị Lang Thần ở phía dưới.

Sau khi ngọn núi kia hạ xuống, lại khép chặt, cả ngọn núi hoà hợp, chỉ để lại một hẻm núi tung hoành hơn ngàn dặm.

- Ngô?

Tôn Ngộ Không thấy cảnh này, lập tức giật nảy mình:

- Đây không phải Ngũ Chỉ sơn trấn áp lão Tôn sao?

- Đây không phải ngọn núi trấn áp lão Ngưu ta sao?

Ngưu Ma Vương cũng kinh hãi, lúc trước hắn khiêng Hỏa Diệm sơn xông lên Thiên Đình, bị Như Lai Phật Tổ trấn áp, cũng là dùng chiêu này.

Bất quá phương thức trấn áp Ngưu Ma Vương, là trực tiếp hóa Hỏa Diệm sơn thành Ngũ Chỉ sơn.

- Phá! ! !

Trong hạp cốc, Nhị Lang Thần gầm thét, bộc phát thần uy, đất rung núi chuyển, núi cao vạn trượng sinh ra từng khe lớn, như mạng nhện lan tràn ra bốn phương tám hướng, mắt thấy sẽ nổ tung.

Nhưng chữ Trấn trên Ngũ Chỉ sơn phát sáng, gắt gao định trụ Ngũ Chỉ sơn, quang mang chiếu rọi, khe lớn bị Nhị Lang Thần tách ra nhanh chóng khép lại, trọng lượng của Ngũ Chỉ sơn cũng gia tăng.

Ngũ Chỉ sơn nguyên bản sắp bị Nhị Lang Thần đẩy lên lại hạ xuống, ép tới Nhị Lang Thần nằm rạp, từng khe hở khép lại, chỉ để lại một lỗ thủng nho nhỏ ở chỗ Nhị Lang Thần, để một cánh tay cùng đầu của Nhị Lang Thần lộ ra ngoài.

- Ghê tởm! ! !

Nhị Lang Thần tức giận, cảm giác Đường Tăng nhục nhã hắn, vậy mà trấn áp hắn ở nơi này.

Nhưng trong lòng hắn cũng cực kỳ chấn kinh, từng có lúc, Đường Tăng đối mặt hắn chỉ có thể dựa vào thuấn di xuất quỷ nhập thần tránh né.

Nhưng lúc này mới qua bao lâu? Đường Tăng đã có thể dễ như trở bàn tay đánh bại hắn, thậm chí có thể trấn áp hắn.

Đường Tăng bây giờ, mặc dù tu vi mới cấp 54, tương đương với Tiên Đế trung kỳ mà thôi, nhưng cộng thêm ý chí cao tới 22 điểm, liền kinh khủng.

Mặc dù vẫn không bằng Như Lai Phật Tổ lúc trước, nhưng sẽ không kém bao nhiêu, mặc dù Nhị Lang Thần đã là nửa bước Đạo Tổ, cũng vẫn bị trấn áp.

Chữ Trấn kia là ý chí của Đường Tăng biến thành, ý chí đạt tới 22 điểm, có thể rời Đường Tăng trường tồn, thậm chí coi như Đường Tăng vẫn lạc, ý chí vẫn tồn tại như cũ.

Đồng thời, theo ý chí của Đường Tăng tăng lên, uy năng chữ kia cũng sẽ tùy theo tăng lên, đây chính là chỗ thần kỳ của ý chí.

- Ca...

Dương Thiền nguyên bản đang xem náo nhiệt, thấy Dương Tiễn bị trấn áp, lập tức lo lắng.

- Thiện tai thiện tai, ba con mắt, ngươi sát tính quá nặng, trước tỉnh táo một đoạn thời gian đi, ngô, trấn áp ngươi năm trăm năm a.

Đường Tăng nói.

- Ngươi dám!

Nhị Lang Thần giận dữ, ra sức giãy dụa, trước đó hắn còn có thể đẩy núi lớn lên, nhưng hiện tại núi lớn này không nhúc nhích tí nào, để trong lòng hắn rung động.

Phải biết, lấy thực lực của hiện tại hắn, đừng nói một ngọn núi lớn, coi như non nửa Nhân giới hắn cũng có thể nâng lên.

Nhưng ngọn núi này tựa như bầu trời, căn bản không thể rung chuyển.

Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương nghe vậy, lập tức hưng phấn.

- Năm trăm năm? Tốt tốt tốt, sư phụ, liền trấn áp ba con mắt năm trăm năm, để hắn cũng nếm thử cảm giác lúc lão Tôn bị trấn áp.

Tôn Ngộ Không hưng phấn nói.

Tôn Ngộ Không phát hiện, mình càng ngày càng sùng bái sư phụ, mặc dù lúc trước thời điểm bái sư cảm thấy sư phụ rất nhỏ yếu, nhưng hắn một mực tin tưởng sư phụ sẽ không đơn giản.

Bây giờ sư phụ quả nhiên đã trưởng thành đến ngay cả mình cũng phải nhìn lên.

Có thể để cho Tôn Ngộ Không sùng bái, Đường Tăng là người thứ nhất.

- Ha ha, sư phụ lợi hại, vậy liền trấn áp ba con mắt năm trăm năm, để ba con mắt cũng nếm thử tư vị bị trấn áp.

Ngưu Ma Vương cũng cao hứng kêu to, hắn lúc trước bị Như Lai Phật Tổ trấn áp, mặc dù không tới năm trăm năm, lại bị đại hỏa của Hỏa Diệm sơn thiêu đốt rất dằn vặt.

Dương Thiền nghe vậy, lập tức lo lắng, bay đến trước mặt Đường Tăng nói:

- Các ngươi đánh xong rồi, nhanh thả anh ta ra đi.

- Cái này...

Đường Tăng có chút chần chờ, trong khoảng thời gian này Nhị Lang Thần quá phiền, luôn đến đánh lén nàng, muốn đòi lại chịu thiệt, tổn hại, bất lợi ở Côn Luân Tiên cảnh.

Ngộ nhỡ thả đối phương lại tới quấy rối, cũng không phải một ý kiến hay.

- Các ngươi chỉ là đánh chơi mà thôi, cần gì chăm chú như thế? Thả anh ta ra đi.

Dương Thiền bỗng nhiên ôm cánh tay của Đường Tăng nũng nịu.

Mặc dù hiện tại Đường Tăng đã là thân nữ nhi, nhưng tâm vẫn là nam nhân, bị hành vi của Dương Thiền làm cho toàn thân tê dại, có chút không chịu đựng nổi.

- Được a, chỉ cần hắn nhận thua, ta liền thả hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.