Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 927: Chương 927: Hắn phát bệnh bò điên (1)




- Hoa khôi xuất hiện nha...

- Tóm được một hoa khôi...

- Phỉ Phỉ tới rồi? Có tới trường học không?

Lăng Phỉ Phỉ vừa lên tiếng, trong nhóm lập tức sôi trào, rất hiển nhiên ở trường học, Lăng Phỉ phỉ rất được hoan nghênh.

Nhìn thấy một đống câu trả lời vô nghĩa, Lăng Phỉ Phỉ bất đắc dĩ, đem tin tức phía trên nói lại một lần:

- Mọi người có quen biết một sư huynh tên là Đường Tăng không? Năm nay hẳn là sinh viên năm tư, tóc bạc.

Lần này rốt cuộc có người trả lời.

- Đường Tăng? Không biết.

- Tóc bạc? Lão đầu tử sao?

- Khoa chúng ta có sư huynh như vậy sao?

Lại là một đống câu trả lời vô dụng, Lăng Phỉ Phỉ bĩu môi, theo lý thuyết mà nói, Đường Tăng tóc trắng như vậy hẳn là rất bắt mắt, hơn nữa lại rất đẹp trai, những người đã từng gặp khẳng định sẽ có ấn tượng.

Cho dù là Đại học Kinh Nam rất lớn, nhưng khoa công thương của cô thường đến khoa khác thực tiễn, những người từng gặp đều sẽ rất nhiều.

Nhưng là nhiều người như vậy đều nói chưa từng gặp, có lẽ Đường Tăng người này căn bản không phải sinh viên Đại học Kinh Nam.

Lăng Phỉ Phỉ đột nhiên cảm thấy, Đường Tăng có lẽ là muốn tán tỉnh mình, nên mới cố ý nói rằng cùng một trường đại học với mình.

Đang định từ bỏ hỏi thăm, đột nhiên Lăng Phỉ Phỉ nhìn thấy một người có nickname là “Trương Điềm Điềm” trả lời:

- Đường Tăng? Tên này nghe rất quen a...

Lăng Phỉ Phỉ lập tức mừng rỡ, vội vàng đáp lại:

- Điềm Điềm, mau nói, cậu đã từng gặp Đường Tăng rồi ư?

Trương Điềm Điềm:

- Để mình nghĩ lại...Đúng rồi, trước cổng khoa thể dục có một cây đa lớn, dưới gốc cây có một viên đá, trên viên đá đó hình như khắc dòng chữ “ Đường Tăng trồng, 2009”, Đường Tăng này không phải sinh viên năm tư.

Lăng Phỉ Phỉ:

- Thật ư? Sao mình lại không phát hiện viên đá đó nhỉ?

Trương Điềm Điềm:

- Thật trùng hợp, mình đang đứng bên cạnh viên đá đó, liền chụp lại cho cậu xem.

Trương Điềm Điềm rất nhanh gửi đến một tấm ảnh, quả nhiên là một cây đa to, vô cùng tươi tốt, chỗ lớn nhất của thân cây đã hơn một mét.

Mà dưới gốc cây, có một viên đá cuội khá lớn, phía trên khắc dòng chữ “Đường Tăng trồng, 2009”.

Lăng Phỉ Phỉ lập tức kinh ngạc nhìn viên đá trong ảnh, lại quay sang nhìn Đường Tăng đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía trước.

- 13 năm trước...Năm 2009, cũng đúng là 13 năm trước!

Lăng Phỉ Phỉ nghĩ thầm trong lòng.

- A, không đúng, 13 năm, cây đa không thể lớn như vậy đi?

Đột nhiên, Lăng Phỉ Phỉ phát hiện ra một vấn đề, cây đa đó quá mức tươi tốt, quá lớn.

Thông thường, cho dù là cây đa 20, 30 năm, đường kính cũng chỉ tầm nửa mét, cao năm sáu mét mà thôi.

Nhưng đường kính cây đa này đã quá 1 mét, thậm chí cao 15, 16 mét, mức độ sinh trưởng quả thật là không thể tưởng được, nói là che khuất bầu trời cũng không quá.

Dưới gốc cây đa này chỉ có lá rụng, không hề có một cây cỏ, điều này có chút không được bình thường.

Lăng Phỉ Phỉ đăng một tin lên nhóm:

- Cây đa này thật sự được trồng từ 13 năm trước sao? Sao lại lớn như vậy?

Trương Điềm Điềm:

- Mình cũng không biết, có lẽ lúc trồng đã rất lớn rồi cũng nên.

Trương Phỉ Phỉ:

- Xem ra là vậy rồi.

Lăng Phỉ Phỉ nhìn Đường Tăng, lớp trang điểm trên mặt Đường Tăng lúc này vẫn chưa lau đi, nhìn có vẻ như một lão đầu 70, 80 tuổi.

- Hóa ra không phải đại ca, mà là đại thúc a.

Lăng Phỉ Phỉ nghĩ thầm.

Cô nghĩ một chút, lưu tấm ảnh đó vào bộ sưu tập, sau đó mở bộ sưu tập tìm bức ảnh đó, hỏi:

- Đường Tăng sư huynh, huynh biết cây này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.