Thỏ ngọc cùng Ngô Cương nhìn thấy con mắt của Hằng Nga, lập tức thất thần, cảm giác linh hồn muốn ly thể mà ra, không cách nào khống chế.
Bất quá loại cảm giác này thoáng qua liền mất, hai người rất nhanh liền kịp phản ứng, trong lòng đều chấn kinh, vừa rồi trong nháy mắt đó, bọn hắn cảm giác giống như vượt qua mấy trăm năm, cực kỳ khó chịu.
Nếu Hằng Nga nguyện ý, trong nháy mắt đó, chỉ sợ bọn họ sẽ vẫn lạc, linh hồn chôn vùi, không thể chống đỡ một chút nào.
Cái này rất kinh người, phải biết Ngô Cương là Tiên Đế cảnh, mặc dù bị Ngọc Đế trừng phạt đến nơi này chặt cây nguyệt quế, lại không thể không chú ý tu vi chân chính của hắn.
- Nguyên lai, đây chính là đạo của ta.
Hằng Nga rất bình tĩnh, bất quá trong mắt lại có vui mừng, trong đầu kìm lòng không được hiện lên thân ảnh của Đường Tăng.
Nếu không phải tên kia, bây giờ chỉ sợ nàng còn ở Kim Tiên cảnh bồi hồi, chẳng biết lúc nào mới có thể tấn cấp Huyền Tiên.
Mà bây giờ, người kia xuất hiện, nói cho nàng, nàng mỹ lệ, vốn là một loại đạo, để nàng như thể hồ quán đỉnh, nhất phi trùng thiên.
Bỗng nhiên ánh mắt Hằng Nga lóe lên, lần nữa rơi vào trong Nguyệt cung, nói:
- Ta muốn bế quan, không có chuyện trọng yếu, không được quấy nhiễu ta.
Nói xong, nàng đã tiến vào trong mật thất, mật thất cửa chậm rãi đóng lại, uy áp kinh người cũng biến mất không thấy.
- Lại bế quan?
Thỏ ngọc cùng Ngô Cương kinh ngạc đến ngây người.
Lúc này một đạo quang mang bay tới, rõ ràng là một Thiên Tướng, tu vi Huyền Tiên đỉnh phong.
- Hằng Nga tiếp chỉ!
Thiên Tướng quát to.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Thiên Tướng bay rớt ra ngoài, máu phun phè phè.
Thiên Tướng kinh hãi, khiếp sợ nhìn Nguyệt cung phía trước, hiển nhiên hoàn toàn nghĩ không ra Hằng Nga sẽ xuất thủ với hắn.
Đại môn mật thất Nguyệt cung vừa đóng lại lần nữa mở ra, Hằng Nga đi tới, lạnh lùng nhìn Thiên Tướng kia.
Ánh mắt kia, giống như muốn đông kết người, trong uy áp kinh khủng, Thiên Tướng cảm giác Hằng Nga càng mỹ lệ, đó là một loại mỹ lệ đoạt hồn nhiếp phách, thiên địa cũng ảm đạm phai mờ, tựa hồ loại mỹ lệ kia có thể tan rã linh hồn của hắn.
Thiên Tướng kinh hãi, tựa hồ mới thức tỉnh, Hằng Nga trước mắt đã không còn là Hằng Nga lúc trước có thể bị Ngọc Đế hô đến gọi đi.
Nữ tử mỹ lệ đến để thiên địa thất sắc kia, đã là Đạo Tổ cảnh, lúc trước hắn vậy mà lớn tiếng kêu gào ở trước mặt loại tồn tại này, quả thực là đang tìm cái chết.
- Chuyện gì?
Hằng Nga không nhịn được nói.
Thiên Tướng vội vàng đứng lên, không dám làm càn nữa, nơm nớp lo sợ nói:
- Ngọc Đế có chỉ, để... Để ngài theo hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh.
- Tây Thiên thỉnh kinh?
Trên gương mặt xinh đẹp của Hằng Nga ngẩn ngơ, có chút mộng bức, Ngọc Đế muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh?
Hằng Nga còn tưởng nghe lầm, cảm giác không chân thực, thỉnh kinh không phải sự tình của Đường Tam Tạng sao, Ngọc Đế lấy kinh gì?
Có chút sửng sốt một chút, Hằng Nga liền khôi phục lại, thản nhiên nói:
- Không có hứng thú.
Nói xong liền quay người tiến vào mật thất, cửa mật thất lần nữa đóng lại.
- Thế nhưng...
Thiên Tướng quýnh lên, nhưng đột nhiên có một cỗ lực lượng không cách nào chống lại trực tiếp cuốn hắn lên, đưa ra Nguyệt cung, biến mất ở chân trời.
Ngô Cương cùng thỏ ngọc ở cách đó không xa đều trợn mắt hốc mồm, sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cảm giác đầu choáng váng.
- Tỷ tỷ làm sao trở nên cường thế như vậy rồi?
Vẻ mặt đáng yêu của thỏ ngọc mộng bức, miệng nhỏ hé mở, vẻ mặt sùng bái lẩm bẩm nói:
- Bất quá thật là uy phong...
- Hằng Nga muội muội thay đổi...
Vẻ mặt Ngô Cương thì đau lòng:
- Không còn là Hằng Nga muội muội dịu dàng hiền lành ở trong lòng ta nữa!
- Hừ hừ, tỷ tỷ như vậy mới được, nếu không sẽ bị những thối nam nhân các ngươi khi dễ.
Thỏ ngọc nhíu mũi ngọc tinh xảo, nói.
- Nói lung tung, ta chưa khi dễ Hằng Nga muội muội lần nào.
Ngô Cương vội vàng giải thích.
Lúc này lại có mấy đạo quang mang bay tới, đều là một chút Tiên gia thành danh, ở địa phương rất xa liền rơi xuống đất.
- Chúc mừng Hằng Nga Đạo Tổ chứng đạo thành tổ.