Nơi đó hào quang vạn sợi, điềm lành rực rỡ, sinh cơ đột nhiên trở nên vô cùng nồng đậm, đồng thời có thanh âm đại đạo vang lên, cho dù ở xa xa nghe, cũng để Hằng Nga muốn lâm vào trong đốn ngộ.
- Chí Bảo...
Hằng Nga đại hỉ:
- Chẳng lẽ cơ duyên của ta tới rồi sao?
Nàng cao hứng bay qua, tiến vào trên cầu vồng, bay về phía cuối cùng.
Bất quá nàng rất cẩn thận, nhanh chóng tế ra một kiện pháp bảo, che đậy dị tượng ở nơi này, để phòng Thần Tiên khác phát hiện tình huống nơi này, đến đây đoạt bảo.
Thiên Đình không phải hòa bình như bề ngoài, cũng có cạnh tranh, đừng nhìn rất nhiều nam Tiên bình thường hiến ân cần với nàng, nhưng nếu chân chính gặp được đại kỳ ngộ, những nam Tiên kia đoán chừng sẽ là cái thứ nhất xông lên đánh nàng.
Rất nhanh, Hằng Nga đi vào trước tiên hoa không biết tên, khẩn trương kích động chờ đợi hoa thành thục, đồng thời trong lòng thấp thỏm, không biết này là hoa gì.
- Hi vọng là Chí Bảo, dù sao cũng có thể dẫn phát thiên địa dị tượng.
Hằng Nga mong đợi nói, cực kỳ khát vọng, nếu như thực lực của mình mạnh lên, địa vị ở Thiên Đình sẽ đề cao, không cần mỗi lần đều bị Ngọc Đế cùng Vương Mẫu hô đến gọi đi.
Giống như Nhị Lang Thần, thực lực cực mạnh, nghe nhờ không nghe lệnh, Ngọc Đế cũng không có biện pháp làm gì, chính là bởi vì thực lực của Nhị Lang Thần đủ mạnh, không cách nào dám bức bách.
Còn có Tề Thiên Đại Thánh, dưới cơn nóng giận đại náo Thiên cung, cho dù bị trấn áp năm trăm năm, vẫn có được địa vị cực cao ở Thiên Đình.
Đây chính là chỗ tốt khi thực lực cường đại mang tới, đừng nhìn Hằng Nga thanh tâm quả dục, kỳ thật nàng cũng rất khát vọng thực lực, bởi vì đây là một thế giới thực lực vi tôn, chỉ có thực lực cường đại, mới có thể được người khác tôn trọng.
Bảo Hoa càng thêm thành thục, đã cao hơn một người.
Tiên quang sáng chói, thanh âm đại đạo oanh minh, Hằng Nga cảm giác nếu tu luyện ở nơi này, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn địa phương khác mấy lần.
Ánh mắt của nàng càng lửa nóng, chỉ cần đạt được bảo vật này, thực lực của mình tất nhiên có thể tăng lên nhanh chóng.
- Ba…
Bảo Hoa tách ra, sinh cơ nồng đậm đến cực hạn từ bên trong phát ra.
Đôi mắt đẹp của Hằng Nga trợn to, mắt không chớp nhìn xem, sợ bỏ lỡ bất luận một chi tiết gì, ánh mắt cực nóng.
Rốt cục, cánh hoa hoàn toàn tràn ra, Hằng Nga thấy được bảo vật bên trong...
Tiên quang sáng chói, trời quang mây tạnh.
Bỗng nhiên sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng mỹ lệ biến mất, hết thảy đều đột nhiên như vậy.
- Là bởi vì bảo vật đã đản sinh sao?
Hằng Nga suy đoán, trước đó cầu vồng, mưa nhỏ,… có thể là thiên địa dị tượng.
Bảo vật có thể sinh ra thiên địa dị tượng, tuyệt đối đều là bảo vật giá trị vô lượng.
Bất quá Hằng Nga cũng không lỗ mãng, nàng nghĩ đến trước đó nhìn thấy Đường Tăng.
- Vừa rồi Đường Tam Tạng ở nơi này, hẳn là cũng thấy được đóa hoa này.
Đóa hoa trước mắt cực kỳ xinh đẹp, sau khi nở rộ ra, đóa hoa này đường kính chừng ba mét, có tiên quang lấp lóe.
- Chẳng lẽ là bảo vật của Đường Tam Tạng?
Hằng Nga cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, xác định Đường Tăng đã rời đi, nàng mới bay qua, nhưng không có lập tức tới gần, mà quay chung quanh đóa hoa kia dạo qua một vòng.
Xác định không có bất luận cạm bẫy gì, nàng mới tới gần.
Vừa tới gần, Hằng Nga phát hiện sự tình khó lường, có thể cảm ứng được khí tức đặc thù, hình như có thanh âm đại đạo lượn lờ, để cho người ta nhịn không được lâm vào trong đốn ngộ.
Hằng Nga lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Cái này không phải là bảo vật của Đường Tam Tạng chứ?
Sở dĩ suy đoán như thế, là bởi vì nàng xác định, Đường Tam Tạng khẳng định cũng nhìn thấy đóa hoa này, nhưng không biết vì sao, vậy mà không để ý đến.
Ngay sau đó, nàng kinh ngạc phát hiện, đóa hoa này giữ nguyên rễ ở trong hư không, trực tiếp hấp thu tiên linh khí trong không gian trưởng thành.
Hằng Nga giật mình che lại miệng nhỏ, lại cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không có bất luận cạm bẫy gì, nàng vung ngọc thủ lên, nhổ tận gốc Bảo Hoa, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất bay đi, lóe lên liền biến mất ở chân trời.