Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 411: Chương 411: Không lưu công cùng danh




Mặc dù Đường Tăng không biết chuyện gì xảy ra ở Tây Thiên, nhưng lúc đó nơi kia chấn động mạnh, mà Tôn Ngộ Không thì hoàn hảo trở về, nên Tây Thiên khẳng định đã xảy ra chuyện.

- Ngươi không cần để ý tới chuyện này, chỉ lo thỉnh kinh là được.

Nữ Oa Nương Nương liếc nhìn Đường Tăng nói:

- Bởi vì Hung Thần tai ách, Đại Địa nguyên mạch đứt gãy, Đại Yêu Ma Tướng thời Thượng Cổ đã từng bị trấn áp xuất thế, tận khả năng ngăn cản bọn hắn đi.

- Đại yêu ma thời Thượng Cổ?

Đường Tăng giật nảy mình, nhưng không đợi hắn hỏi nhiều, Nữ Oa Nương Nương đã biến mất, tựa như lúc đến, cực kỳ đột ngột.

- Uy uy...

Đường Tăng kêu to, coi như ngươi không nói cho ta tin tức của những Yêu Ma Thượng Cổ kia, tốt xấu gì cũng nên nói cho lão già Ngọc Đế chết tiệt kia biết ta mới là công thần lớn nhất hóa giải Hung Thần có được hay không?

- Sưu...

Một đạo quang mang xẹt qua trường không, Tam Thánh Mẫu Dương Thiền nhanh chóng bay về phía tiên đảo xa xôi.

Đường Tăng thấy cảnh này, khóe miệng lộ ra mỉm cười.

Mặc dù bọn hắn không có quan hệ gì, nhưng mà nhìn thấy trong mắt Dương Thiền lấp lóe thần sắc hi vọng, loại cảm giác này vẫn rất tốt.

- Sưu...

Dương Thiền hóa thành quang mang bay qua trường không, đi tới trên tiên đảo lơ lửng, toà tiên đảo này ở trước đây không lâu từng là vô số đá vụn, bây giờ đã hoàn hảo không chút tổn hại.

Lúc này Dương Tiễn đã phục sinh, đang ngước nhìn phương hướng Nữ Oa Nương Nương rời đi.

- Ca...

Nhìn thấy Dương Tiễn sống lại, nước mắt của Dương Thiền chảy ra, kích động nhào vào ngực hắn.

Dương Tiễn còn ở trong sững sờ, rất nhanh ký ức trước đó hắn bị Tôn Ngộ Không lông đỏ một quyền đánh bay hiển hiện, trong nháy mắt liền minh bạch cái gì, tựa hồ mình đã vẫn lạc, bây giờ sống lại, hẳn là Nữ Oa Nương Nương phục sinh hắn.

Nhìn thấy Dương Thiền kích động nhào tới, Dương Tiễn mỉm cười, duỗi hai tay ra.

Hai huynh muội ôm nhau.

- Được rồi, không sao đâu.

Dương Tiễn cười nói.

- Ừm.

Dương Thiền lau khô nước mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía tiên lục ở xa xôi, tựa hồ thấy được vị cao tăng kia.

Nàng còn nhớ kỹ tràng cảnh tên kia ở trước tượng thần của nàng ngâm thơ, mỗi chữ mỗi câu còn vang vọng bên tai, giống như phát sinh mới hôm qua.

...

Tai nạn Hung Thần rốt cục đi qua, Đường Tăng cũng trầm tĩnh lại.

Vô số Thần Tiên rời đi, không có người chú ý tới ân nhân cứu vớt Tam giới chân chính này.

Đường Tăng cũng không thèm để ý, trong lòng có loại buông lỏng không hiểu, loại cảm giác nỗ lực này rất không tệ.

Mỉm cười, hắn vung tay lên, lấy ra cái bàn, thịt nướng, rượu ngon, ngồi xuống tự rót tự uống.

- Sưu sưu sưu sưu...

Ba đạo quang mang bay tới, rõ ràng là Trư Bát Giới, Sa Tăng, còn có Ngưu Ma Vương.

- Oa, đây là thịt gì? Ngửi thơm quá, năng lượng thật đậm.

Ngưu Ma Vương chậc chậc lưỡi.

- Sư phụ, con cũng muốn ăn.

Trư Bát Giới gom góp qua, chảy nước miếng nói.

Đường Tăng không do dự ném qua một miếng:

- Tùy tiện ăn, bất quá đừng nói cho A Quy.

- Vì cái gì?

- Ở đâu ra nhiều vì cái gì như vậy!

- Sư phụ, con cũng muốn ăn.

Sa Tăng cao hứng nói.

- Lão Ngưu cũng muốn nếm thử.

Ngưu Ma Vương cũng cầm một miếng.

Rất nhanh bọn hắn liền đã ăn xong, vẫn chưa thỏa mãn.

- Sư phụ, còn không, ăn quá ngon.

Trư Bát Giới hưng phấn nói, sau khi ăn một miếng, hắn cảm giác lực lượng nhục thân của mình tựa hồ có chút tăng lên.

- Tự mình nướng đi.

Đường Tăng vung tay lên, một núi thịt cao mấy tầng lầu xuất hiện ở bên cạnh, để mặt đất chấn động một cái.

- Oa...

Sa Tăng mắt sáng lên.

- Nhiều như vậy!

Trư Bát Giới chảy nước bọt, không nói hai lời bắt đầu đốt lửa, muốn nướng thịt.

- Đủ ăn, ha ha...

Ngưu Ma Vương cũng nuốt nước miếng, cảm giác lần này có thể ăn thoải mái.

- Bất quá ta nhìn sao giống thịt rồng thế nhỉ?

Trư Bát Giới nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.