Làm sao Tử Lan lại không biết, trước đó Đường Tăng hỏi nàng những câu nói kia, vốn là vì giúp nàng đột phá.
- Ta là sư phụ của các con mà, đây là chuyện đương nhiên.
Đường Tăng cười nói:
- Tâm tính con đơn thuần, tấm lòng trong trắng thuần khiết, vốn nên tu luyện rất nhanh, nhưng một thời gian dài nhớ thương thành bệnh, trở ngại tâm linh của con, lúc trước sư phụ cho con nói ra những lời trong lòng, tương đương giúp con mở ra gông xiềng trong tâm linh, sau đó liền nước chảy thành sông.
Tử Lan nghe vậy, có chút cao hứng lại thẹn thùng.
- Yêu là cái gì?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Một loại cảm giác.
Đường Tăng nói.
- Yêu là cái gì?
Tôn Ngộ Không truy hỏi.
- Chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời được.
Đường Tăng trả lời.
- Yêu là cái gì?
- Tự lĩnh ngộ đi.
- Yêu là cái gì?
- Cút!
Đường Tăng một cước đá vào mông Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhất thời lăn một vòng trên đất, sau đó nhảy đến phía sau Tử Lan, khoa trương kêu lên:
- Tử Lan, sư phụ đạp ta.
- Đạp rất tốt, Hầu Tử, muốn ăn đòn.
Hiện tại Tử Lan còn có chút xấu hổ, nàng nói ra những lời trong lòng, nhưng tên Hầu Tử chết tiệt này còn giống như không hiểu ý của nàng, thực sự là đáng ghét.
Hai người lại đùa giỡn, tiếp tục chơi đuổi nhau.
- Thánh tăng. . .
Bỗng nhiên Quốc vương Bảo Tượng Quốc chạy đến, Bách Hoa Tu cũng tới, còn có một đám đại thần, văn võ bá quan.
Tất cả mọi người đều kinh hoảng, sống sót sau tai nạn, khí tức hủy thiên diệt địa lúc trước khiến bọn họ sợ hãi, cho rằng trời xanh tức giận, muốn giáng Thiên Phạt xuống.
- A di đà Phật, Quốc vương không cần kinh hoảng, chuyện lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn.
Đường Tăng cười nói.
Nhưng Quốc vương làm sao chịu tin tưởng, lúc trước hết một đám lôi vân, xong lại là thất thải tường vân, trung tâm của chúng đều ở đây, kẻ ngu si đều biết có vấn đề.
- Ông lão, sư phụ ta nói là ngoài ý muốn, chính là ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngươi có ý kiến à?
Tôn Ngộ Không nhảy ra, lạnh lùng nói.
- Không không không. . . . . . Không có, tuyệt đối không có.
Quốc vương sợ hết hồn, vội vàng phủ nhận, âm thầm lau mồ hôi.
- Hầu ca, ngươi kích động cái gì, phải ôn hòa với phàm nhân.
Trư Bát Giới vội vàng giải vây, sau đó ném cho Bách Hoa Tu một ánh mắt an ủi.
- Được rồi, các ngươi tự chơi đi. Thúy Lan, Tiểu Muội, ta mang các ngươi đi dạo phố, chợ đêm của Vương Thành Bảo Tượng Quốc này có lẽ rất phồn hoa.
Đường Tăng cười nói.
- Ta cũng muốn đi.
Thanh Dật vội vàng nói, nàng còn đang băn khoăn Đường Tăng “chỉ điểm” đây, muốn để Đường Tăng giúp nàng nhìn một chút, hiện tại ánh mắt nàng nhìn Đường Tăng cũng không giống trước nữa, cảm thấy tên hòa thượng đáng khinh này tựa hồ cũng không đơn giản như mình tưởng tượng.
- Ta mang nữ nhân của mình đi dạo phố, lẽ nào ngươi cũng muốn làm nữ nhân của ta?
Đường Tăng cười khà khà nói.
- Ngươi. . . . . . Hừ, ngươi đừng có mơ!
Thanh Dật nổi giận trừng mắt nhìn Đường Tăng một cái, không tiếp tục đi theo sau nữa.
Đường Tăng cười hì hì, ôm Cao Thúy Lan, nắm tay nhỏ của Tằng Tiểu Muội, ra khỏi Vương cung.
Vương Thành của Bảo Tượng Quốc vào ban đêm, trên đường cái đèn đuốc sáng choang, mặc dù đều là các loại ngọn đèn cùng đèn lồng, nhưng lại không có chút nào tối tăm.
- Đại sư phụ, kia là cái gì?
Tằng Tiểu Muội chỉ vào phía trước hỏi.
Đường Tăng nhìn theo, đó là Băng Đường Hồ Lô, nhất thời nở nụ cười, tiện tay nắm một cái, từ trên người một tên béo ở nơi không xa lấy đến một ít kim tệ.
- Cho ta hai cái.
Đường Tăng nói với người bán Băng Đường Hồ Lô.
Người kia nhất thời cười cầm hai cái giao cho Đường Tăng, đồng thời tìm tiền lẻ.
- Tiểu Muội, cho ngươi, cái này gọi là Băng Đường Hồ Lô, ăn rất ngon .
Đường Tăng cười nói, cho Tằng Tiểu Muội một cái, lại đưa cái còn lại cho Cao Thúy Lan:
- Thúy Lan, ngươi cũng nếm thử đi.
- Vâng.
Cao Thúy Lan mỉm cười nhận lấy.
- Vừa chua vừa ngọt, thật ngon.
Tằng Tiểu Muội ăn một miếng, nhất thời bắt đầu thích nó.