Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 548: Chương 548: Lưu Ngạn Xương nhận lầm quỷ (2)




Đường Tăng vung tay lên, đuổi Lưu Ngạn Xương đi.

Một cỗ lực lượng không cách nào chống lại lôi cuốn lấy Lưu Ngạn Xương tới gần Lan Nhược tự, thẳng đến tới gần năm trăm mét mới buông hắn ra.

- Nhanh đi, hoàn thành nhiệm vụ này, bần tăng có thưởng, nếu không giải quyết được, bần tăng sẽ thu thập ngươi!

Đến cuối cùng Đường Tăng dứt khoát uy hiếp.

Quả nhiên, Lưu Ngạn Xương rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, thấy Đường Tăng nói như vậy, lập tức mừng rỡ, cắn răng một cái, kiên trì đi qua.

- Thần Tiên nói đúng, nữ quỷ cũng là nữ nhân, Lưu Ngạn Xương ta là thư sinh, nếu không liều một chút, sợ là cả đời cũng khó có thể ra mặt, nếu có thể cưới một nữ quỷ thiện lương không hại người làm thê tử, kỳ thật cũng không tệ.

Lưu Ngạn Xương an ủi bản thân:

- Bất quá, nữ quỷ đó thật xinh đẹp như Thần Tiên nói sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, Lan Nhược tự phía trước đã xuất hiện ở trong tầm mắt.

Chùa miếu rách nát, xem ra đã bị vứt bỏ rất lâu, giăng đầy mạng nhện, cửa sổ mục nát, năm tháng lâu đời, một mảnh đìu hiu.

Ngay cả Lưu Ngạn Xương cũng có thể cảm giác được nơi này âm khí âm u, có loại cảm giác rét run không hiểu.

Đặc biệt là vừa nghĩ tới nơi này thật sự có quỷ, Lưu Ngạn Xương càng choáng váng, mặc dù trước đó gặp qua yêu quái, nhưng ở trong lòng người phàm, sẽ luôn cảm giác quỷ càng đáng sợ.

Yêu quái là ăn người, mà quỷ thì là đầu nguồn sợ hãi của con người, khái niệm hoàn toàn khác biệt.

- Thần Tiên nói hết thảy có hắn, không sợ.

Lưu Ngạn Xương hít sâu một hơi, nhất cổ tác khí đi vào chùa miếu.

Cùng lúc đó, một đạo khói trắng lóe lên mà qua, vọt vào Lan Nhược tự, hóa thành một nữ tử áo trắng ở trong miếu.

- Phốc...

Nữ tử áo trắng phun ra một ngụm máu, uể oải nằm trên mặt đất.

- Bạch Hồ tỷ tỷ, ngươi thụ thương rồi?

Trong bóng tối đi ra một nữ tử mỹ lệ, lo lắng đỡ lấy nữ tử Bạch Hồ.

Nữ tử sắc mặt tái nhợt này chính là Nhiếp Tiểu Thiến, một đạo cô hồn.

- Tiểu Thiến, hộ pháp giúp ta, ta muốn chữa thương.

Nữ tử Bạch Hồ nói, khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tu luyện chữa thương.

- Được rồi.

Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, lần nữa đi vào trong bóng tối, giống như hư không tiêu thất.

- Két...

Đúng lúc này, cửa miếu bị người đẩy ra, tro bụi rơi xuống.

- Hắt xì...

Lưu Ngạn Xương hắt hơi một cái, phàn nàn nói:

- Nơi này cũng quá bản đi, thật không biết ở nơi này...

Hắn lời còn chưa dứt, bỗng nhiên trừng mắt nhìn về phía trước.

Ở phía trước, một nữ tử khóe miệng có vệt máu, đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt kia để cho người ta tê cả da đầu.

Bất quá không thể không nói, nữ tử này thật rất xinh đẹp, Lưu Ngạn Xương vừa nhìn liền thích, trong lòng tán thưởng: Đây chính là nữ quỷ Thần Tiên nói kia sao? Quả nhiên xinh đẹp!

Nữ tử Bạch Hồ cùng Nhiếp Tiểu Thiến đều không ngờ đột nhiên sẽ có người tới, đều kinh hãi, bất quá nhìn người tới chỉ là một phàm nhân bình thường, liền không còn lo lắng, Nhiếp Tiểu Thiến ngược lại lo lắng Bạch Hồ tỷ tỷ sẽ thương tổn thư sinh kia.

Nữ tử Bạch Hồ đang muốn mở miệng, Lưu Ngạn Xương lại nói chuyện, chỉ thấy hắn ngạc nhiên nhìn nữ tử Bạch Hồ nói:

- Tiểu Thiến, thật là ngươi?

Nữ tử Bạch Hồ:

-...

Nhiếp Tiểu Thiến:

-...

- Tiểu Thiến, ta rốt cuộc tìm được ngươi, ta tìm ngươi tìm thật khổ a.

Lưu Ngạn Xương kiên trì đi đến trước người nữ tử Bạch Hồ, vẻ mặt si tình nói:

- Tiểu Thiến, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Lưu Ngạn Xương, một trăm năm trước, chúng ta yêu nhau, từng thề non hẹn biển, đến chết cũng không đổi.

Trong bóng tối Quỷ hồn Nhiếp Tiểu Thiến cùng nữ tử Bạch Hồ đang chữa thương đều mộng bức, tình huống như thế nào a? Cái ngu xuẩn này là ai?

Lưu Ngạn Xương nhìn khuôn mặt nữ tử Bạch Hồ, càng xem càng thích, thầm nghĩ Thần Tiên nói quả nhiên không giả, nữ quỷ trước mắt này mặc dù là quỷ, nhưng rất xinh đẹp, hắn tiếp tục nói:

- Lúc trước ngươi đột nhiên biến mất, ta thương tâm rất lâu rất lâu, cuối cùng tương tư thành tật, chết không nhắm mắt.

- Có lẽ là lão thiên bị tình yêu của chúng ta cảm động, để cho ta mang theo ký ức đầu thai, tiểu Thiến ngươi biết không? Ta vừa ra đời, liền tìm ngươi khắp thế giới, ta đã thề, đời này kiếp này, không phải ngươi không cưới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.