Thời gian hơn năm mươi năm, cũng mới khai thác được một khu vực có diện tích hơn 1000 km2, quái vật ở trên mặt đất trong khu vực này đã bị diệt sạch, nhưng sinh vật dưới mặt đất lại vẫn hung hăng ngang ngược như cũ.
Đáng nhắc tới chính là, trong số tất cả các sinh vật trên tinh cầu này, có ít nhất một nửa đều là sinh sống dưới nền đất.
Những sinh vật kia sợ ánh sáng, nếu bị ánh nắng mặt trời chiếu vào sẽ thiêu đốt hóa thành tro bụi, vẻ ngoài quỷ dị, cho nên gọi là quái vật.
Buổi tối là thời gian nguy hiểm nhất của Nha Tinh, các loại sinh linh khủng bố chui ra từ dưới đất, tùy ý săn giết các sinh linh trên mặt đất, cho nên Liên Bang Trái Đất gần như không ra ngoài vào buổi tối.
Sau khi xem các loại quái vật một chút, Khương Thịnh lại tìm đọc các thông tin liên quan đến tiến hóa giả.
Tốc độ tiến hóa của tiến hóa giả rất chậm, có vài người dùng cả một năm cũng không thể tăng lên được một tinh năng lượng sinh mệnh, nếu muốn tiến hóa nhanh chóng, con đường tắt duy nhất chính là giãy giụa giữa sự sống và cái chết, cảm nhận được nguy cơ cùng áp lực, như vậy tốc độ tiến hóa mới tăng nhanh được.
Sĩ quan cao cấp Trần Thiết kia trở thành tiến hóa giả đã hơn bốn mươi năm, bây giờ cũng mới là tiến hóa giả cấp bốn, bởi vậy có thể thấy được tốc độ tiến hóa của tiến hóa giả chậm như thế nào.
Đây là sự tiến hóa sinh học, không thể nào một lần là xong.
- Nằm mơ giữa ban ngày, tránh ra.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên cạnh.
Khương Thịnh ngẩng đầu nhìn lên, là Vương Ngưu cùng tám người cùng phòng còn lại, chín người đều bưng hộp cơm, hiển nhiên cũng tới ăn cơm .
Khương Thịnh liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện cũng còn rất nhiều chỗ ngồi, nhất thời cau mày nói:
- Ngồi những chỗ khác không được à?
- Nói ít thôi, bảo cậu tránh ra thì cậu cứ tránh ra, tôi thích ngồi chỗ này đấy.
Vương Ngưu cười lạnh nói.
Sắc mặt Khương Thịnh lạnh lẽo, người này thật sự cho rằng hắn dễ ức hiếp à, được voi đòi tiên chắc là để chỉ loại người này, hắn lạnh lùng phun ra một chữ:
- Cút!
- Mày nói cái gì?
Vương Ngưu cả giận nói.
Mấy người cùng phòng còn lại cũng bất mãn.
- Khương Thịnh, Vương Ngưu là tiến hóa giả đấy, nhường chỗ cho cậu ấy là vinh hạnh của mày.
- Đúng vậy, không biết tốt xấu, anh Vương Ngưu, sau này không cần bảo vệ người như vậy.
Một đám bạn cùng phòng căm phẫn, dồn dập trách móc Khương Thịnh.
- Cút, một đám rác rưởi!
Khương Thịnh khinh thường nói.
- Khốn nạn, mày nói cái gì?
- Mày nói ai rác rưởi?
Một đám bạn cùng phòng giận dữ, kéo lên ống tay áo định đánh Khương Thịnh.
- Làm gì đấy làm gì đấy? Nhà ăn không cho phép đánh nhau!
Một quân nhân đi tới quát lớn nói.
Sắc mặt đám người Vương Ngưu khẽ biến, không cam lòng mạnh mẽ trừng mắt nhìn Khương Thịnh một cái, sau đó ngồi sang chỗ bên cạnh.
- Thằng nhãi, mày chờ đó cho tao!
Vương Ngưu lạnh lùng nói.
- Rác rưởi!
Khương Thịnh giễu cợt cười một tiếng, lúc trước hắn sở dĩ nhường cho Vương Ngưu, chỉ là bởi vì hắn va phải Vương Ngưu, nên phải nói xin lỗi.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn yếu đuối.
- Mày. . .
Vương Ngưu tức giận, mạnh mẽ chỉ vào Khương Thịnh:
- Chờ đó, tao sẽ cho mày biết tay!
Khương Thịnh không thèm để ý, sau khi ăn xong, liền rời khỏi nhà ăn.
Khương Thịnh cũng không về ký túc xá luôn, mà là dựa theo sách hướng dẫn cho người mới, đi về phía khu vực bắn bia.
Người mới tới đây, tốt nhất là luyện súng trước, cũng không yêu cầu có thể bắn tốt đến mức phát nào cũng trúng, nhưng tối thiểu cũng phải biết cách dùng súng, miễn cho đến lúc chiến đấu ngay cả súng cũng không biết dùng.
------------