- Mẹ nó, không nên hố người như thế...
Đường Tăng khóc không ra nước mắt, hắn biết Hạc Tử Tinh hẳn là muốn cứu mình.
Nhưng hắn rất muốn nói, muội tử, ngươi sai lầm a, đây chẳng qua là nhục thân của bần tăng, trước hết để cho bần tăng hoàn dương lại cứu cũng không muộn a.
- Em gái ngươi a...
Đường Tăng im lặng hỏi thương thiên.
Tốc độ của Hạc Tử Tinh quá nhanh, trong nháy mắt liền xông ra Côn Luân Tiên cảnh, hơn nữa nàng khẳng định là có chỗ chuẩn bị mới tới, bộc phát tốc độ vậy mà còn nhanh hơn Côn Luân Thánh Nhân một chút.
Có Côn Luân Thánh Nhân đuổi theo ở phía sau, Hạc Tử Tinh chắc chắn sẽ không dừng lại.
Chủ yếu nhất là, đi đường ở trong Hỗn Độn, coi như Đường Tăng lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đuổi kịp Hạc Tử Tinh, ở trong Hỗn Độn ngay cả thuấn di cũng bị áp chế.
- Mẹ nó...
Đường Tăng vẫn đứng ngẩn người ở dưới Côn Lôn sơn:
- Thật chẳng lẽ để bần tăng mang cỗ thân thể nữ nhân này trở về thỉnh kinh?
Thật như thế, còn không bị Ngọc Đế cùng đám người Tôn Ngộ Không chết cười, coi như hắn không sợ những chuyện này, cũng sợ bị Vương Mẫu nương nương chết cười, như vậy hắn còn làm sao theo đuổi Vương Mẫu nương nương?
Bỗng nhiên Đường Tăng cảm giác được từng đợt khí tức lăng lệ từ đỉnh đầu truyền đến, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt của Trần Diên Nhi bị ý chí cường hóa, trong nháy mắt nhìn thấu màng bích thế giới của Hỗn Độn lục địa, thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ thấy trong Hỗn Độn, tới vô số bóng người.
Thô sơ giản lược xem xét, ba người cầm đầu hẳn là Đạo Tổ, Lăng Vân Kiếm Tiên ngay ở trong đó, sau đó là chí ít mấy trăm Tiên Đế, đằng sau là đại quân Huyền Tiên vô cùng vô tận, bị lực lượng của Đạo Tổ bảo vệ.
- Khá lắm, người Thục Sơn kiếm môn đến?
Đường Tăng sửng sốt một chút, sắc mặt cổ quái cười lên:
- Đến hay lắm, đến hay lắm!
- Sưu!
Nàng vội vàng đằng không bay lên, từ trên không Côn Lôn sơn tiến vào Hỗn Độn, nơi này vốn là địa phương tiếp cận Hỗn Độn nhất.
- Hoa...
Trần Diên Nhi xé mở màng bích thế giới vẫn chưa hoàn toàn khép lại, thấy được tình huống bên ngoài.
Ba Đạo Tổ, mấy trăm Tiên Đế, đằng sau lít nha lít nhít tối thiểu trăm vạn Huyền Tiên, khí thế để Hỗn Độn lăn lộn, đoán chừng hợp thành một loại đại trận hợp kích kinh khủng nào đó, ngay cả Đường Tăng cũng hãi hùng khiếp vía.
Xem ra số lượng có thể đền bù chất lượng a, trong lòng Đường Tăng thầm nghĩ.
- Diên Nhi muội muội...
Lăng Vân Kiếm Tiên nhìn thấy Trần Diên Nhi, lập tức đại hỉ, hắn vốn không có ý định tiến vào, nhưng trong lúc vô tình cảm ứng được nơi này có ba động kịch liệt, Hỗn Độn nổ tung mấy vạn dặm khu vực trống không, đồng thời có Thánh lực lưu lại, liền chạy tới.
Bất quá thời điểm bọn hắn đến, Hạc Tử Tinh cùng Côn Luân Thánh Nhân đã sớm chạy xa, cho nên cái gì cũng không có nhìn thấy.
Hai Đạo Tổ đi theo Lăng Vân Kiếm Tiên đều là vẻ mặt lo lắng, bất quá không đợi bọn hắn nói chuyện, Trần Diên Nhi liền mở miệng nói:
- Lăng Vân đại ca, cám ơn ngươi có thể đến giúp, nếu ngươi giúp Diên Nhi leo lên chức chưởng môn, Diên Nhi chính là của ngươi.
Lăng Vân Kiếm Tiên lập tức kích động đến sắc mặt đỏ bừng.
- Theo Diên Nhi.
Trần Diên Nhi nhanh chóng bay vào Côn Luân tiên lục.
- Sư huynh...
Đằng sau một Đạo Tổ của Thục Sơn kiếm môn lo lắng nói.
- Nghĩ lại a, đây cũng không phải việc nhỏ.
Một Đạo Tổ khác cũng mở miệng.
- Đừng lo lắng, ta suy tính rất tinh tường, các ngươi ngẫm lại, nếu Diên Nhi lên làm chưởng môn của Côn Luân tiên môn, mà ta lại cùng Diên Nhi chung một chỗ, Côn Luân cùng Thục Sơn liền thành một nhà.
Lăng Vân Kiếm Tiên cũng không phải không có đầu óc, nghiêm túc nói.
- Cái này... Cũng phải...
- Vậy được rồi, nhưng nhất định phải cẩn thận Côn Luân Thánh Nhân...