- Vận. . .
Dương Thiền sững sờ, tức giận lườm Đường Tăng một cái, lúc này mới lại hỏi:
- Đúng rồi, Đại Thánh bọn họ, chàng tìm được rồi hả? Bọn họ không có sao chứ?
- Bọn họ rất tốt, có điều còn có Tiểu Bạch Long cùng Ngưu Ma Vương chưa tìm được, tạm thời có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì.
- Vậy thì tốt.
Dương Thiền gật gù, mấy người Tôn Ngộ Không là đồ đệ của phu quân mình, mình cũng nên quan tâm bọn họ.
Nói đến, bây giờ Dương Thiền còn lợi hại hơn mấy người Tôn Ngộ Không, xác thực có tư cách quan tâm bọn họ.
Nhìn Dương Thiền, Đường Tăng kỳ thực rất muốn hỏi Dương Thiền có biết tin tức của Hằng Nga hay không, nhưng luôn cảm thấy làm như vậy quá có lỗi với Dương Thiền.
Dù sao Dương Thiền mới là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng.
Tuy nói trong xã hội phong kiến, nữ nhân bình thường sẽ không ngăn cản nam nhân tam thê tứ thiếp, nhưng làm sao lại có nữ nhân thật sự đồng ý chia sẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác đây?
- Đại Thánh bọn họ không đi cùng chàng sao?
Dương Thiền hỏi.
- Bọn họ ở trên Thiên Nguyệt Tinh Vực.
Thiên Nguyệt Tinh Vực, cũng chính là tinh vực mà mấy người Nguyệt Lão trấn giữ, cho dù địa bàn của tán tu Thánh Nhân.
Bởi vì mặc dù mấy người Nguyệt Lão ở cùng nhau, nhưng chưa thành lập thế lực, ngoại trừ có ít người, thì phần lớn các khu vực đều mặc cho mọi người tự trưởng thành.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Đường Tăng phát hiện trên rất nhiều tinh cầu mặc dù có người tu tiên, nhưng cũng có rất nhiều phàm nhân không biết đến sự tồn tại của người tu tiên.
Không giống như Thần Nhãn Tinh Vực này, bởi vì đại trận bao trùm toàn bộ tinh vực, mặc dù là phàm nhân bình thường nhất, đều biết có một Thánh Địa tinh cầu, đều biết có thần tiên, có Thánh Nhân cường đại.
- Có muốn đi xem một chút với ta hay không? Ta mang đến rất nhiều người từ quê hương mình, bọn họ hiện tại đang nhanh chóng trưởng thành.
Đường Tăng cười nói.
- Quê hương của chàng? Đại Đường sao?
- Không phải, là quê hương thật sự của ta.
- Quê hương thật sự?
Dương Thiền cảm thấy hứng thú với quê hương Đường Tăng hơn bất cứ thứ gì khác, dù sao cũng là nam nhân của mình, nàng đương nhiên cần quan tâm.
- Đại Đường chỉ là một điểm dừng chân trong nhân sinh của ta mà thôi, không tính quê hương.
Đường Tăng nói.
Dương Thiền bừng tỉnh, lập tức ngóng trông nói:
- Vậy mang ta đến quê hương chàng xem một chút đi.
- Được.
Đường Tăng nở nụ cười, lập tức vung tay lên, một toà Tạo Hóa Thần Điện xuất hiện ở phía trước.
Đây là phân điện, dài rộng chỉ có năm mươi mét, cao cũng chỉ có hai mươi mét, không lớn bằng Chủ Điện trên Trái Đất, càng là không cách nào so sánh được với rất nhiều cung điện siêu cấp trên tinh cầu này.
- Đây là cung điện gì vậy? Phu quân muốn ở lại đây sao?
Dương Thiền nghi hoặc.
Đường Tăng cười thần bí, hơi suy nghĩ một chút, một phân thân ý chí đột nhiên xuất hiện, ngồi ở phía sau quầy hàng trong Thần Điện.
- Thiền Nhi, chúng ta đi thôi, từ nơi này, có thể trực tiếp truyền tống đến quê hương của ta.
Đường Tăng nói.
- Quê hương của phu quân rất gần sao?
Ánh mắt Dương Thiền sáng lên, theo nàng biết, cho dù là Thượng Cổ truyền tống trận, khoảng cách truyền tống xa nhất cũng chỉ là trăm vạn năm ánh sáng.
Đối với Thánh Nhân mà nói, mặc dù trăm vạn năm ánh sáng không tính gần, nhưng cũng không tính xa.
- Nếu như xé rách tinh không lên đường, bằng vào tốc độ của chúng ta, có lẽ cần thời gian một năm.
Đường Tăng nói.
- Xa như vậy?
Dương Thiền khiếp sợ.
Trên thực tế Dương Thiền căn bản không biết sự thần kỳ của Tạo Hóa Thần Điện, truyền tống trận mà Đường Tăng bố trí cũng không tính rất mạnh, nhưng bởi vì sau khi liên kết với Tạo Hóa Thần Điện, lấy được sự gia tăng từ Tạo Hóa Thần Điện.
Mà tất cả các toà Tạo Hóa Thần Điện đều có liên hệ với nhau, khi truyền tống cũng không phải trong nháy mắt liền đến đích, mà trên đường sẽ dựa vào những Tạo Hóa Thần Điện gặp được ở trung gian để nhận được sự gia tăng của chúng, sau đó tiếp tục truyền tống, không cần dừng lại.
Bởi vậy, có thể truyền tống một lần liền đến được Trái Đất.
- Ba Mắt!
Bỗng nhiên Đường Tăng hét lớn một tiếng, tiếng gầm cuồn cuộn, chấn động đến mức cả Thánh Địa tinh cầu đều run rẩy mấy cái.
- Phu quân, chàng. . .
Dương Thiền biến sắc, bất mãn trừng mắt nhìn Đường Tăng.
- Thiền Nhi đừng lo lắng, vi phu đây là tặng lễ vật cho ca ca nàng. Được rồi, chúng ta đi thôi, đi quê hương của ta.