- Giết đi qua
- Đi theo điện chủ...
- Điện chủ bảo chúng ta đánh đâu, chúng ta sẽ đánh đó!
Tất cả mọi người hưng phấn hét lên.
Chiến thuyền và phi thuyền vũ trụ lao nhanh trong vũ trụ.
Lúc mới bắt đầu, mọi người cảm thấy tốc độ rất nhanh, nhưng thời gian trôi qua cũng thành thói quen.
Dù tốc độ di chuyển là bán ánh sáng, nhưng muốn đi từ tinh hệ này đến tinh hệ khác, thời gian đi cũng lấy năm làm đơn vị, thật sự quá lâu.
Đường Tăng đi theo con đường mà hệ thống chỉ dẫn, mỗi khi đi qua một tinh hệ, đều dừng lại xây dựng một phân bộ Tạo Hóa Thần Điện, đồng thời cũng lưu lại một phân thân trông coi, sau đó tiếp tục tiến lên. Nơi trống không trong vũ trụ, không đáng lưu lại.
Mà phi thuyền Trái Đất cũng lưu lại một chiếc, thu thập tài nguyên của tinh hệ kia.
Thời gian nhoáng cái đã ba năm. Ngày này, chiến thuyền đang di chuyển trong vũ trụ, bỗng nhiên cảm thấy tinh không chấn động.
- Ầm ầm...
Từng tiếng ầm ầm từ phía trước truyền đến, cho dù trong môi trường chân không, vậy mà cũng có thể nghe được tiếng nổ kia.
Đó là vì âm thanh quá lớn, chấn động không gian, khiến âm thanh có thể truyền bá trong tinh không mà không cần chất dẫn như không khí.
Trên chiến thuyền, Đường Tăng đang nhắm mắt tĩnh tu bỗng nhiên mở mắt.
- A...
- Đó là cái gì.
- Trơi ơi! Nó lớn quá...
Trên boong thuyền, một vài người bỗng nhiên hét lên.
Ngay cả người bế quan trong khoang thuyền đều đi ra, khi bọn họ thấy cảnh tượng trước mắt, ai cũng kinh ngạc trợn mắt há miệng.
Chỉ thấy cách phi thuyền mấy nghìn cây số, một quái vật khổng lồ đụng vào một hành tinh, khiến hành tinh đó nổ tung.
Con quái vật kia chính là một con rùa khổng lồ, hình thể quá lớn, đường kính phải lớn hơn mười nghìn cây số, vắt ngang tinh không.
- Rống!
Quái vật khổng lồ gào thét rung trời, tinh không bị chấn động rung lên, dù đám người Lăng Phỉ Phỉ cách nó mấy chục nghìn cây số, đều cảm thấy đinh tai nhức óc.
Đồng thời một luồng uy áp khiến người ta không thở nổi truyền đến.
- Mạnh quá!
Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng thay đổi sắc mặt, giật mình nhìn còn rùa khổng lồ kia.
- Điện... Điện chủ... Nó....Nó....Nó... Là cái gì?
Một thanh niên run rẩy hỏi.
- Học trưởng, nó là rùa đúng không?
- là rùa khổng lồ sao?
Sắc mặt Lăng Phỉ Phỉ cũng trắng bệch. Mặc dù nàng là cường giả cấp Thiên Tiên, nhưng đối mặt con rùa kia. Nàng vẫn sợ mất mật, trong lòng không có ý nghĩ phản kháng.
Con rùa kia quá khổng lồ. Nó lớn hơn cả Trái Đất, dù cách rất xa, vẫn có thể thấy rõ hình dáng của nó.
- Hỗn độn cự thú.
Đường Tăng thản nhiên nói.
- Hỗn độn cự thú.
Tôn Ngộ Không giật mình:
- Hèn gì nó mạnh thế, hóa ra nó là hỗn độn cự thú may mắn còn sống sót.
- Hỗn độn cự thú là gì?
Ngô Kiều Kiều hỏi.
- Nó là một loại thú khổng lồ sinh ra trong hỗn độn, trí thông minh rất thấp, nhưng thực lực trời sinh rất mạnh.
Đường Tăng giải thích:
- Không nghĩ rằng còn có hỗn độn cự thú còn sống đến giờ.
Rùa khổng lồ đụng nát hành tinh, nuốt chửng tinh hạch, rồi bay về phía phi thuyền.
- Ồ! Nó bay đến đây...
- Điện chủ...
Sắc mặt mọi người xanh mét, hình thể rùa khổng lồ quá kinh khủng, khiến người ta có áp lực rất lớn.
- Lão Tôn đi đánh nát nó.
Tôn Ngộ Không hét lớn, bay ra chiến thuyền.
- Ăn lão Tôn một gậy!
Tôn Ngộ Không hét lớn, tốc độ nhanh đến cực hạn, nhanh hơn cả chiến thuyền, lao về phía rùa khổng lồ, đồng thời thân thể cũng lớn lên, trở nên rất khổng lồ.