- Vâng, sư phụ.
Trư Bát Giới lo lắng bay qua.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không giật mình nhìn Đường Tăng, có chút không dám tin tưởng, sư phụ dám xuất thủ với Như Lai Phật Tổ.
Tôn Ngộ Không tự hỏi, coi như mình lại coi trời bằng vung, hiện tại cũng không dám vô lễ như vậy, hắn đối với Như Lai Phật Tổ đã sinh ra ý sợ hãi, lúc trước bị trấn áp năm trăm năm, đã bị thu phục.
Đường Tăng không có trả lời, nhưng hắn trầm mặc đã coi như là trả lời, nếu như Như Lai Phật Tổ đầu thai đến địa phương khác coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác lại đầu thai thành Trư Cửu Muội.
Tình huống hiện tại là, một khi Như Lai Phật Tổ thức tỉnh, ý thức của Trư Cửu Muội sẽ biến mất, loại chuyện này hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh.
- Ô ô, đau đầu quá...
Trư Cửu Muội bị Trư Bát Giới ôm trở về, vô cùng đáng thương nhìn Đường Tăng.
Mặc dù trước đó Như Lai Phật Tổ chiếm cứ nhục thân của nàng, nhưng ý thức của nàng rất thanh tỉnh, biết Đường Tăng đánh đầu của mình, hiện tại rất ủy khuất.
Đường Tăng mỉm cười, sờ lên đầu của Trư Cửu Muội nói:
- Cửu Muội phải kiên cường, lần sau ý thức của tên kia thức tỉnh, con đừng sợ, nếu không con sẽ biến mất.
- Ừm, con nhớ rồi.
Trư Cửu Muội nhu thuận trả lời, lúc này nàng cũng biết, ý thức kiếp trước của mình đã thức tỉnh, muốn gạt bỏ ý thức đương thời.
Đây tuyệt đối không thể, mặc dù Trư Cửu Muội còn nhỏ tuổi, nhưng cũng sợ hãi sinh tử, không có ai muốn chết cả.
- Sư phụ, làm sao bây giờ?
Tôn Ngộ Không hỏi, hắn có chút khó khăn, một cái là Như Lai Phật Tổ, một cái là sư phụ cùng sư điệt.
- Vi sư suy nghĩ một chút, phải chăng có thể tách ý thức của bọn hắn ra không.
Đường Tăng nghĩ nghĩ, nói.
- Tách rời ý thức? Cái này chỉ sợ có chút khó.
Ngưu Ma Vương nói, Trư Cửu Muội vốn là chuyển thế thân của Phật Tổ, từ một loại trình độ nào đó nói, Trư Cửu Muội là Như Lai Phật Tổ, chỉ là ý thức đương thời cùng ý thức kiếp trước sinh ra mâu thuẫn mà thôi.
Biện pháp tốt nhất là hai ý thức hoà hợp.
Trước đó Như Lai Phật Tổ là muốn hoà hợp hai ý thức, nhưng hoà hợp như vậy tương đương với gạt bỏ Trư Cửu Muội.
Kia là Đường Tăng không thể tiếp nhận, coi như muốn hoà hợp, cũng là ý thức của Trư Cửu Muội làm chủ đạo, nhưng ý thức của Trư Cửu Muội so với ý thức của Như Lai Phật Tổ mà nói, quá yếu ớt, căn bản không thể chống lại.
Tình huống hiện tại là, trong cơ thể Trư Cửu Muội chỉ có một linh hồn, nhưng trong một linh hồn lại có hai ý thức.
Điều này sẽ gia tăng khó khăn rất lớn, muốn tháo rời ý thức trong một linh hồn, cực kỳ khó, rất có thể sẽ làm linh hồn bị thương, hoặc làm bị thương một ý thức khác.
Mà làm cho Đường Tăng lo lắng nhất là, ý thức của Trư Cửu Muội cùng ý thức của Như Lai Phật Tổ, đến tột cùng là hai ý thức, hay là tính hai mặt của một ý thức?
Cái này giống như bệnh tâm thần phân liệt, một người sẽ có nhiều nhân cách, khó mà ma diệt một nhân cách khác.
- Tiếp tục lên đường đi.
Đường Tăng nói, nhìn sơn trang đã biến mất ở phía trước một chút, tiếp tục đi về hướng tây.
Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng đuổi theo.
Bỗng nhiên Đường Tăng có cảm ứng, ngạc nhiên ngẩng đầu.
- Sư phụ ngươi nhìn...
Tôn Ngộ Không cũng phát hiện, vội vàng ngẩng đầu.
Đột nhiên trên trời xuất hiện một đạo bạch quang, hai nữ tử trống rỗng xuất hiện, chính là Nữ Oa Nương Nương cùng Hạc Tử Tinh.
Hạc Tử Tinh nhìn thấy Trần Diên Nhi, hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng:
- Đường ca ca...
- Nữ Oa Nương Nương...
- Là Nữ Oa Nương Nương tới...
Đám người Ngưu Ma Vương giật nảy cả mình, vội vàng bái kiến.
Nữ Oa Nương Nương khẽ gật đầu, lập tức vung tay lên, nhục thân của Đường Tăng hạ xuống, xuất hiện ở bên người Đường Tăng.
- Ngô? Là nhục thân của sư phụ.
Ánh mắt của Tôn Ngộ Không sáng lên.