Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 941: Chương 941: Người băng (1)




- Điểm kinh nghiệm, đạt được thông qua giết địch cùng làm nhiệm vụ...

- Giết địch. . . Làm nhiệm vụ. .

Trong phòng, Đường Tăng nhíu mày suy tư:

- Trong này, dường như đã bao hàm lực lượng nhân quả. . .

Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du Trailer

Hai chữ “nhân quả”, liên quan đến quá nhiều quá rộng, có nhân mới có quả, có quả tất có nhân, hai chữ này liên quan đến quá khứ và tương lai, liên quan đến dòng chảy của vận mệnh, liên quan tới sáng tối của thời gian không gian.

Lĩnh hội như vậy, Đường Tăng mới biết được, Sáng Thế Kinh tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, mặc dù nhìn bề ngoài không hề có lực công kích, nhưng đồ vật mà nó sáng tạo ra lại vượt xa tưởng tượng.

Ví dụ như khi Hệ Thống còn hoạt động, Tiên Thiên Linh Bảo bên trong đạo cụ Thương Thành, thậm chí Hỗn Độn Linh Bảo, v.v.., đều do Hệ Thống sáng tạo ra, chỉ có điều muốn chúng xuất hiện trong thế giới hiện thực, cũng chính là đem chúng cụ thể hóa, cần dùng điểm kinh nghiệm tới đổi.

Cũng không phải do Hệ Thống cần điểm kinh nghiệm để làm gì, mà là điểm kinh nghiệm chính là sức mạnh để cụ thể hóa những đồ vật kia .

Sáng tạo, tuyệt đối không phải đơn giản giống như trong tưởng tượng, cũng không phải hoàn toàn là từ không mà sinh ra có, trong đó vẫn phải tuân thủ một loại cân bằng nào đó.

Nhưng loại cân bằng này, lại cũng không phải loại bảo toàn lấy vật đổi vật, mà là thông qua phương pháp đặc thù, khiến cho lực lượng nào đó từ hư vô hóa thành hiện thực.

- Quản lý? Anh ở bên trong à?

Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, tiếng của Mẫn Thiệu từ ngoài cửa truyền vào.

Đường Tăng nhướng mày, dừng lĩnh hội, đi ra mở cửa, chỉ thấy Mẫn Thiệu cau mày đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ lo sợ bất an.

- Có việc gì?

Đường Tăng hỏi.

- Quản lý, ngài không sao chứ?

Mẫn Thiệu nhìn thấy Đường Tăng, lập tức thở phào nhẹ nhõm:

- À, ngài đã ở trong phòng hơn ba ngày, có muốn ăn chút gì đó hay không?

Đường Tăng sững sờ, lúc này mới nhớ tới, người phàm cần phải ăn cơm, hắn thậm chí đã quên ăn cơm, chủ yếu là đối với hắn hiện nay, chút năng lượng đạt được từ việc ăn cơm đã hoàn toàn không thể đem đến ảnh hưởng gì cho hắn, đến cảnh giới như hắn này, ăn cơm chẳng qua là thỏa mãn dục vọng ăn uống mà thôi.

Mình ở trong phòng vậy mà đã ba ngày, chả trách Mẫn Thiệu sẽ lo lắng.

- Không cần để ý đến tôi, tôi không đói, về sau không có việc gì đừng quấy rầy tôi.

Đường Tăng nói xong liền đóng cửa lại, tiếp tục lĩnh hội Sáng Thế Kinh, dù sao Trái Đất đã bắt đầu khôi phục, cho dù biểu hiện của hắn rất không bình thường, cũng không sao hết.

Mẫn Thiệu nghe vậy, cảm thấy vô cùng cổ quái lại giật mình, vị quản lý này vậy mà không đói? Điều này sao có thể?

- Lẽ nào quản lý mắc bệnh ung thư dạ dày không thể ăn cơm a? Có điều nhìn cũng không giống a, người mắc ung thư dạ dày không phải đều là đói đến khô quắt sao?

Mẫn Thiệu nghĩ mãi không ra, có điều Đường Tăng nói không cho phép quấy rầy, hắn cũng không dám tiếp tục quấy rầy, bèn đem chuyện này nói cho bà chủ.

...............................

- Cậu nói là, quản lý Đường Tăng trước giờ không ăn cơm? Ba ngày ba đêm, không uống một giọt nước?

Viên Tây nghe điện thoai Mẫn Thiệu gọi đến, nghe về những việc Đường Tăng đã làm trong khoảng thời gian này, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Người sao có thể không cần ăn cơm cơ chứ?

Cho dù là cao nhân trong truyền thuyết, cũng không thể không cần ăn cơm a?

- Quản lý Đường có mua đồ ăn vặt hay không?

Viên Tây hỏi.

- Tuyệt đối không mua, đêm đó lúc quản lý trở về không mang theo gì cả, hơn nữa theo thiết bị giám sát hành lang tầng hai cho thấy, từ sau khi quản lý vào phòng cũng không đi ra ngoài.

Mẫn Thiệu giải thích nói:

- Vừa rồi lúc tôi đi tìm quản lý, nhìn trộm một chút trong phòng, cũng không thấy túi đồ ăn vặt hoặc là mì tôm, nhưng quản lý vẫn tinh thần sáng láng như cũ.

Viên Tây nghe vậy, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Một lúc lâu sau, Viên Tây mới nói:

- Chuyện của quản lý Đường Tăng, cậu không cần để ý đến, về sau hắn có gì cần, cậu tận lực thỏa mãn hắn, nếu như không thể, liền gọi điện thoại cho tôi.

- Vâng, bà chủ!

Mẫn Thiệu cung kính nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.