Sau một khắc, pháp tắc hạ xuống, Hồng Hài Nhi bị ép rơi vào trạng thái kỳ diệu, toàn thân đều mơ hồ.
Ở dưới trạng thái này, khí tức của Hồng Hài Nhi tăng vọt với một loại tốc độ kinh người, rất nhanh phá được rào cản Kim Tiên, tiến vào Huyền Tiên cảnh.
Nhưng nhưvậy vẫn chưa dừng lại, khí tức của nàng vẫn còn đang tăng vọt, Huyền Tiên trung kỳ, Huyền Tiên hậu kỳ, Huyền Tiên đỉnh phong.
- Ầm...
Một phút đồng hồ sau, khí tức Hồng Hài Nhi lại điên cuồng tăng lên, pháp lực dâng trào, trực tiếp phá rào cản Huyền Tiên, tiến vào Tiên Đế cảnh.
Trong khoảnh khắc, pháp tắc kích động, mắt thấy lại sắp sinh ra mảng lớn tường vân màu vàng kim, sắp xuất hiện hiện tượng thiên địa kỳ lạ, lại thấy người thanh niên mờ ảo vung tay lên, cứng rắn xóa đi tường vân, quy tắc thiên địa bị kích động cũng được hắn ép xuống bình thường lại.
Người thanh niên mờ ảo lại vung tay lên, một ánh sáng với hai màu xanh đỏ giao nhau đánh vào trên chiếc váy màu đỏ như lửa của Hồng Hài Nhi, trên chiếc nhỏ có ánh sáng màu đỏ lóe lên, sau đó thu lại, nhìn qua không có khác với ban đầu.
- Không lâu nữa, vị diện này sẽ có một trận tai họa lớn, dựa vào những cái này, nàng chắc hẳn là có thể tránh thoát được trận tai kiếp đó.
Người thanh niên mờ ảo nhìn Hồng Hài Nhi lơ lửng ở trên không trung, giống như là đang ngủ, trong mắt lóe lên một sự yêu thương, sau đó bóng người đột nhiên biến mất, ngay cả không gian cũng không có chút dao động nào, vẫn lặng lẽ không một tiếng động.
Người thanh niên mờ ảo vừa rời đi, Hồng Hài Nhi lại mở mắt.
- Ta thế nàolại ngủ rồi?
Hồng Hài Nhi nghi ngờ:
- Đúng rồi, sao không thấy yêu nhân kia nữa?
Hồng Hài Nhi còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhận thấy được sự khác thường của mình, nàng vội vàng cảm ứng, ngay lập tức, đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt trẻ con trực tiếp trợn trừng:
- Tu vi của ta...Tiên Đếsơ kỳ? Sao có thể như vậy được?
...
Âm Tào Địa Phủ, tại điểm cuối cầu nại hà, vòng xoáy luân hồi cực lớn đang xoay tròn, hút Đường Tăng vào.
Giây phút cuối cùng, ý chí không cam lòng của Đường Tăng bạo phát, áo cà sa trên người hắn vốn là trạng thái linh thể đột nhiên biến thành thực thể, đồng thời có một lực lượng đặc biệt bao phủ lấy hắn.
Ngay lập tức, lực hút khủng khiếp của vòng xoáy luân hồi đã biến mất, Đường Tăng đứng ở đầu lối vào đầu thai “đạo súc sinh”, thiếu chút nữa đã bị hút vào.
- Phù, nguy hiểm thật!
Trong lòng Đường Tăng vẫn còn sợ hãi, đồng thời kinh ngạc quan sát tình huống của mình, rất nhanh hắn lại phát hiện ra nguyên nhân mình được cứu giúp.
Chỉ thấy áo cà sa gấm trên người hắn tản ra một đường ánh sáng, bao phủ lấy hắn.
Tia sáng này và lực lượng của vòng xoáy luân hồi phát sinh trung hòa lẫn nhau, lại giống như trời sinh đối đầu.
- Áo gấm cà sa đang bảo vệ ta?
Đường Tăng kinh ngạc:
- Ta không phải đã tới âm phủ sao? Áo gấm cà salàm sao cũng bị kéo xuống đây? Đây tuyệt đối không phải ảo ảnh, là áo gấm cà sachân chính.
Trong mắt Đường Tăng lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh hắn lại chú ý tới tình huống bên ngoài.
Ở giữa khoảng không trên cầu nại hà có khoảng chừng tám mươi mốt thiên tướng Huyền Tiên cảnh đang thi pháp, trợ giúp Diêm Vương khống chế lục đạo luân hồi.
- Làm sao có thể như vậy được? Hắn không ngờ chưa đi vào luân hồi?
Diêm Vương cả kinh nói.
- Diêm Vương, đó là “ánh sáng luân hồi” của Phật giới.
Phán quan ở bên cạnh nhắc nhở.
- Ánh sáng luân hồi của Phật giới...
Diêm Vương giật mình:
- Cái này phiền toái rồi đây, chuyện càng phiền toái hơn so với bản vương tưởng tượng. Như Lai Phật Tổ hiển nhiên đã sớm tính đến một điểm này, ngay cả ánh sáng luân hồi đều nỡ lấy ra, chẳng lẽ Đường Tăng này lại thật sự quan trọng như vậy sao?
Ánh sáng luân hồi của Phật gia và lục đạo luân hồi của đạo gia đều là luân hồi, nhưng cũng độc lập với nhau.
Điều luân hồi của đạo gia chú ý chính là sống lại một cuộc đời, một cuộc sống hoàn toàn mới.
Nhưngluân hồi của phật gia lại chú ý tới kiếp sau, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn luân hồi, mãi đến khi cuối cùng không vào luân hồi nữa, siêu thoát luân hồi.
Nói thẳng ra chính là, hoàn toàn biến thành một người khác, trừ khi có một ngày đạt được cảnh giới cực cao có khả năng thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước, nhưng cho dù thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước, cũng đã không còn là người trước đây.
Mà một người khác lại xem kiếp này và kiếp sau trở thành một giai đoạn thời gian khác nhau của cùng một sinh mạng, một đời lại một đời luân hồi xuống, người vẫn là người đó, chỉ là có khả năng mất đi trí nhớ của kiếp trước mà thôi.
Luân hồi của Đạo gia đầu thai, là sống lại một đời, là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng luân hồicủa Phật gia lại xem như một loại tu luyện.
Điều này căn bản không thể so sánh được với nhau.
Mà hai loại luân hồi này lại tồn tại độc lập với nhau, cũng đối lập với nhau, mới phát sinh hiện tại tình huống này, người này cũng không thể làm gì được người kia, Đường Tăng bị kẹp ở giữa, sẽ không bị hút vào lục đạo luân hồi, cũng không có cách nào lao ra khỏi lục đạo luân hồi.
- Lại có thần tiên xuất hiện, kết hợp với câu nói củaDiêm Vương trước đó, chẳng lẽ là Ngọc Đế lại đối phó với ta sao?
Trong mắt Đường Tănglóe lên ánh sáng nguy hiểm.