Đường Tăng sững sờ, lập tức hiểu ý Dương Tiễn, hắn đưa tay ôm eo thon nhỏ của Dương Thiền, cười khà khà nói:
- Thiền Nhi đã là thê tử của ta, cưới hỏi đàng hoàng.
- Hôn nhân đại sự của muội muội ta, ta đây làm ca ca đã đồng ý rồi hả?
Dương Tiễn hừ nói.
Dương Thiền hơi thay đổi sắc mặt, đang muốn nói chuyện, Đường Tăng lại giành trước nói:
- Thiền Nhi đừng để ý đến hắn, tên ba mắt này là tên muội khống biến thái, bây giờ nàng là nữ nhân của ta rồi, sau này cách xa hắn một chút.
- Hả?
Dương Thiền sững sờ.
- Đường Tam Tạng ngươi nói cái gì?
Nhất thời tóc gáy Dương Tiễn dựng đứng lên, căm tức nhìn Đường Tăng, hiển nhiên thời gian mấy ngàn năm này, các cụm từ ngữ mới cũng bắt đầu truyền bá trong các tinh vực này, hắn cũng biết từ muội khống này có ý gì rồi.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải thì ngươi trông coi muội muội ngươi chặt chẽ như vậy làm gì?
Đường Tăng nhíu mày nói.
- Đường Tam Tạng ngươi đừng có nói hưu nói vượn nói xấu bản Chân Quân.
Dương Tiễn nổi giận.
- Thiền Nhi, sau này cách tên ba mắt kia xa một chút.
Đường Tăng không nhìn Dương Tiễn đang nổi giận kia, đàng hoàng trịnh trọng nói với Dương Thiền.
- Chàng nói linh tinh gì vậy chứ?
Dương Thiền cũng có chút không chịu được Đường Tăng, ở bên hông Đường Tăng mạnh mẽ bấm một cái.
- Đường Tam Tạng, ta muốn quyết đấu với ngươi!
Dương Tiễn rất tức giận, vẫy tay gọi ra Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao phẫn nộ chỉ vào Đường Tăng.
- Ngươi? Không được!
Đường Tăng khinh bỉ dựng thẳng lên một ngón tay lắc lắc.
- Không đánh làm sao biết không được!
Dương Tiễn không chịu được sự khinh bỉ của Đường Tăng, đột nhiên một kích bổ về phía Đường Tăng.
Nhưng mà sau một khắc, một sức mạnh vô hình đột nhiên đánh vào trên đầu Dương Tiễn, đánh hắn rơi xuống tinh không tối tăm phía dưới, rơi xuống không biết bao nhiêu vạn dặm, trực tiếp hóa thành điểm đen biến mất trong tầm mắt.
- Ca. . .
Dương Thiền biến sắc.
- Thiền Nhi yên tâm, ca ca nàng da dày thịt béo, không chết được.
Đường Tăng nói.
- Chàng. . .chàng. . . vừa đến đã nói hưu nói vượn, còn đánh ca ca ta một trận, mấy ngàn năm không gặp, giỏi hơn rồi nhỉ?
Dương Thiền buồn bực trừng mắt nhìn Đường Tăng.
- Ta đây không phải lo lắng tên ba mắt kia không chăm sóc tốt cho nàng sao?
Đường Tăng vội vàng cãi lại:
- Phải gõ hắn một chút.
- Gõ cái đầu chàng ấy, có muội phu như chàng sao?
Dương Thiền lườm một cái.
- Ha ha.
Đường Tăng cười ha ha, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Thiền Nhi, mang ta đi dạo Thần Nhãn Phong đi, để ta nhìn chỗ ở của nàng mấy năm nay.
- Vâng.
Ánh mắt Dương Thiền nhất thời trở nên dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc không coi ai ra gì mang theo Đường Tăng bay về phía Thần Nhãn Tinh Vực.
Mãi cho đến khi hai người tiến vào Thần Nhãn Tinh Vực, những vị Đạo Tổ cùng Tiên Đế kia mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt mọi người khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau, Chân Quân ở trước mặt Đường Tăng kia, thậm chí ngay cả một chiêu đều không tiếp được?
Này thật không thể tin được!
Lúc này tinh không tối tăm rung động, Dương Tiễn hóa thành lưu quang bay trở về, khí tức lạnh lẽo, giống như muốn giết người .
Những vị Tiên Đế cùng Đạo Tổ kia vội vàng nhìn trái nhìn phải, làm bộ không nhìn thấy Dương Tiễn, bọn họ cũng biết rõ Chân Quân nhà mình coi trọng mặt mũi như thế nào.
Dương Tiễn không nhìn thẳng những Tiên Đế cùng Đạo Tổ kia, mặt lạnh bay vào Thần Nhãn Tinh Vực, tất cả mọi người mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.