Thật sự là quá đột nhiên, Lưu Ngạn Xương lại có thể chạy đến trước mặt mình, quá ra ngoài ý định, Yến Xích Hà biết, Lưu Ngạn Xương là một người bình thường.
Cùng lúc đó, Đường Tăng ở ngoài ngàn mét đang nhanh chóng bấm đốt ngón tay thôi diễn, nghĩ biện pháp để Lưu Ngạn Xương thu luôn Bạch Vô Song cùng Nhiếp Tiểu Thiến.
Một là vì hoàn thành nhiệm vụ, một cái khác là thuận tiện độ hóa Bạch Vô Song, nếu không lấy tính tình của Bạch Vô Song, ngày sau tất nhiên sẽ tiếp tục làm ác.
Nếu thật như vậy, coi như Yến Xích Hà không diệt Bạch Vô Song, Đường Tăng cũng sẽ thuận tay diệt nó.
Đường Tăng không cho rằng mình là người tốt, nhưng sẽ không nhìn yêu ma quỷ quái giết hại nhân loại mà thờ ơ.
Cho nên thấy Lưu Ngạn Xương biểu diễn không sai biệt lắm, hắn lập tức ra lệnh cho Lưu Ngạn Xương:
- Lưu Ngạn Xương, mục đích cuối cùng nhất của ngươi là đồng thời thu Nhiếp Tiểu Thiến cùng Bạch Vô Song, coi như không thu được Bạch Vô Song, cũng phải giải quyết Nhiếp Tiểu Thiến. Bạch Vô Song là một Hồ yêu, Nhiếp Tiểu Thiến là Quỷ hồn, hiện tại hai người đề ở trong Lan Nhược tự. Cố lên, nếu không không lâu về sau, Ninh Thái Thần tới, Nhiếp Tiểu Thiến của ngươi sẽ bị người đoạt.
Truyền âm xong, Đường Tăng cảm nhận được tinh thần của Lưu Ngạn Xương ba động, biết ý nghĩ của hắn, tiếp tục nói:
- Dù sao nhiệm vụ chủ yếu của ngươi là giải quyết Nhiếp Tiểu Thiến, chính ngươi nhìn xem xử lý đi, hoàn thành nhiệm vụ bản Thần Tiên ban thưởng ngươi cơ hội thành tiên, không hoàn thành nhiệm vụ, nhìn bản Thần Tiên gọt ngươi như thế nào!
- A? Vì cái gì...
Trong đầu Lưu Ngạn Xương hỏi thăm.
Đường Tăng sững sờ, lập tức nói:
- Không có vì cái gì, đây là bản Thần Tiên khảo nghiệm ngươi!
- A...
Lưu Ngạn Xương tựa hồ rất xoắn xuýt, cuối cùng hỏi:
- Nhiếp Tiểu Thiến có xinh đẹp như Bạch Vô Song không?
- Đương nhiên là có.
- Vậy tính cách của Nhiếp Tiểu Thiến thế nào? Tính cách của Bạch Vô Song ra sao?
Lưu Ngạn Xương lại hỏi.
- Tính cách? Bạch Vô Song ngạo kiều bá đạo tàn nhẫn, tính chủ kiến cực mạnh; Nhiếp Tiểu Thiến dịu dàng quan tâm, tính cách yếu đuối, tâm địa thiện lương.
Đường Tăng nói.
...
Bên ngoài Lan Nhược tự, Lưu Ngạn Xương đạt được Đường Tăng truyền âm, trên mặt hiện lên vẻ do dự cùng giãy dụa, cuối cùng hóa thành kiên quyết, bỗng nhiên hắn kêu thảm một tiếng, ôm đầu kêu to:
- A... Ninh Thái Thần, ngươi cái hỗn đản này, nhanh rời khỏi người ta...
Đường Tăng:
-...
Yến Xích Hà:
-...
Nhiếp Tiểu Thiến:
-...
Bạch Vô Song:
-...
Hiện tại lại là cái tình huống gì?
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Quỷ nhập vào người sao? Không đúng, trên người Lưu Ngạn Xương không có bất luận dấu hiệu quỷ nhập nào.
Còn có Ninh Thái Thần gì kia, lại là cái quỷ gì?
- Lưu Ngạn Xương ngươi cái hỗn đản này, thời điểm ta cùng Vô Song thổ lộ muốn nói tên của ta, ngươi dám can thiệp tư duy của ta, tên của ta là Ninh Thái Thần, Vô Song là của ta...
- Ai muốn can thiệp ngươi, là ngươi chiếm cứ ảnh hưởng thân thể của ta, Lưu Ngạn Xương ta yêu là Nhiếp Tiểu Thiến, ngươi lại khống chế thân thể của ta để cho ta thổ lộ với Bạch Vô Song, ngộ nhỡ tiểu Thiến của ta hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
- Ta quản ngươi làm sao bây giờ, Ninh Thái Thần ta yêu là Bạch Vô Song...
Lưu Ngạn Xương ôm đầu lăn lộn kêu thảm ở trong mưa to, vừa nói không giải thích được, để Yến Xích Hà có chút mơ hồ.
Ngoài ngàn mét, biểu lộ trên mặt Đường Tăng cực kỳ đặc sắc, cảm giác gia hỏa Lưu Ngạn Xương này đủ để đi làm vua màn ảnh.
- Lưu Ngạn Xương, ngươi cái gia hỏa tham sống sợ chết này!