Như Lai Phật Tổ cũng đi tới bên vách núi, ngạo nghễ nhìn xuống dưới, trên cao nhìn xuống, nàng giống như vị thần không có cảm xúc đang quan sát chúng sinh.
- Ngươi câm điếc rồi sao? Bần tăng hỏi ngươi, ngươi có phải đang cố ý gây rắc rối cho bần tăng hay không?
Đường Tăng căm tức hỏi.
- A di đà phật, bản tọa đây là đang hàng yêu trừ ma, tại sao lại nói là gây rối?
Như Lai Phật Tổ nghiêm trang đáp lại.
- Bốp!
Đường Tăng một tát đánh về phía Như Lai Phật Tổ, khiến nàng lảo đảo một cái:
- Đường Bần tăng đi bị ngươi đánh gãy, ngươi bảo bần tăng đi như thế nào hả?
- Kim Thiền Tử, ngươi không nên quá đáng quá!
Như Lai Phật Tổ cả giận nói.
Đường Tăng lại một tát đánh tới, khiến đầu trọc của Như Lai Phật Tổ phát ra tiếng.
- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Như Lai Phật Tổ giận dữ:
- Như Lai Thần...
Đường Tăng sốt ruột vội vàng đưa hai tay hợp thành chữ thập.
- Thần... Bệnh tâm thần à, không phải là một con đường sao? Nhìn bản tọa đây!
Như Lai Phật Tổ theo bản năng sử dụng một tay nắm kim cô trên đầu, tay kia chợt chộp lấy vách núi tiếp theo.
- Ầm ầm ầm...
Mặt đất chấn động, đá lớn cuồn cuộn, từng khối sơn mạch trăm vạn cân bay lên, tập trung ở trên không trung của thung lũng cực lớn kia, hợp thành một cái cầu rộng mấy trăm thước, nối thẳng với bờ bên kia.
Một tay của Như Lai Phật Tổ kết ấn, đánh ra từng ánh sáng.
Chỉ thấy ánh sáng bùng lên, một đường ánh sáng lưu chuyển hiện lên trên cây cầu được làm từ khối sơn mạch vỡ, sau đó một cây cầu thông thiên huy hoàng lộng lẫy xuất hiện.
- Oa...
- Cầu thật lớn...
- Vàng lóng lánh này!
Đám người Trư Bát Giới kêu to, cảm thấy bội phục sát đất về thần thông của Như Lai Phật Tổ.
- Có cầu sẽ càng dễ đi hơn đường núi trước đó.
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng cao hứng nói.
- Sư phụ, có đường rồi.
Tôn Ngộ Không nói.
- Phật tổ, ngươi thật lợi hại.
Sa Tăng sùng bái nhìn Như Lai Phật Tổ, tuy rằng hắn cũng đã là tiên đế cường đại, nhưng không có loại thủ đoạn này.
- Tài chỉ đủ vẽ giun mà thôi!
Như Lai Phật Tổ ngạo nghễ nói.
- Nước lớn!
Đường Tăng lại một tát quạt qua, khiến đầu của Như Lai Phật Tổ phát ra tiếng bang bang.
- Vì sao ngươi lại đánh bản tọa?
Như Lai Phật Tổ cả giận nói.
- Bởi vì ngươi kiêu ngạo tự mãn!
Đường Tăng nói, sau đó sải bước đi lên trên chiếc cầu vàng lớn lấp lánh này.
A a a, Kim Thiền Tử, bản tọa không để cho ngươi được yên thân đâu!
Trong lòng Như Lai Phật Tổ thầm rít gào, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài chút nào, vẻ mặt đầy oán khí đi theo sau.
Lúc này, phía trước có mấy con chuồn chuồn lớn bay tới, chúng có kích thước chừng ba bốn thước, giống như là qua điều tra tình hình của quân địch.
Chỗ xa hơn còn có một vài con bọ ngựa cỡ lớn vỗ cánh bay lượn, nhìn về phía bên này.
- Nhìn đi, nhìn chết ngươi đi!
Như Lai Phật Tổ một tát đánh tới.
Lập tức, không gian phía trước sụp đổ, những con chuồn chuồn và bọ ngựa cỡ lớn đều bị đánh thành cặn bã.
Thậm chí, một con nhện cực lớn ở bờ thung lũng bên kia trong nháy mắt cũng hóa thành bột mịn, bị chết không thể chết lại nữa.
Đám người Tôn Ngộ Không rụt cổ lại, vội vàng cách xa Như Lai Phật Tổ.
- Bốp!
Đường Tăng lại một tát đánh tới, thiếu chút nữa đánh cho Như Lai Phật Tổ rơi xuống vực sâu.
- Đáng giận, Kim Thiền Tử, bản tọa liều mạng với ngươi!
Như Lai Phật Tổ không thể nhịn được nữa:
- Như Lai Thần...
Đường Tăng sốt ruột vội vàng giơ hai tay hợp lại thành hình chữ thập.
- Thần Thần Thần... Bệnh tâm thần, ngươi bị bệnh thần kinh, bản tọa không chơi nữa, ô ô... quá khi dễ người!
Như Lai Phật Tổ khóc, bị khi dễ rất thảm, chớp hiện mấy cái đã biến mất ở phía trước.