- Ý chí chân thần?
Đám người Nữ Oa kêu lên.
Thương Viễn thì hoảng sợ thất sắc:
- Chuyện này... Sao có thể? Đây tuyệt đối là ý chí có thể sánh ngang với Thế Giới cảnh, nhưng điều này sao có thể?
...
- Ha ha ha...
Đường Tăng cười to, cảm giác quen thuộc biết bao, lực lượng cường đại cỡ nào, loại cảm giác nắm trong tay mọi thứ, tùy tâm sở dục, thực sự hoài niệm.
Nếu là thần Jehovah hay là Thánh Nhân Côn Luân xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, thì chỉ cần một cái ý niệm là có thể giết chết bọn họ.
Nhưng mà hình như vẫn thiếu một chút gì đó, luôn cảm thấy ý chí và thân xác chưa đạt tới trình độ hoàn toàn phù hợp, đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Đường Tăng cảm thấy, rất có thể thân xác mình còn chưa đạt tới trình độ chân chính để chống đỡ ý chí, hiện giờ thể chất là cấp 69.
Nếu đạt tới cấp 70 đoán chừng sẽ phát sinh biến chất, như tu vi xảy ra biến chất khi đạt tới cấp 70 vậy, thoát khỏi dòng sông thời gian, chân chính thoát khỏi trói buộc, khi đó mới có thể hoàn toàn dung hợp với ý chí.
Mà ý chí và thân thể hoàn toàn dung hợp, sẽ gộp lại xảy ra một lần biến chất long trời lở đất nữa, cho dù không có tu vi, vẫn có thể sinh ra ý chí Thánh Nhân. Chỉ là ý chí Thánh Nhân của hắn, tuyệt đối sẽ kinh khủng tới trình độ khiến người kinh hãi.
- Ý chí của ngươi sao lại mạnh như vậy?
Thương Viễn khiếp sợ hỏi.
- Ngươi đang hỏi ta sao?
Đường Tăng lạnh lùng cười một tiếng:
- Người Thượng Thương?
- Kim Thiền Tử, khống chế hắn.
Giáo chủ Thông Thiên bỗng nhiên ra tay, bổ một kiếm về phía Thương Viễn.
Thương Viễn hừ lạnh, đang muốn né tránh thì lại thấy Đường Tăng vươn tay chỉ vào hắn quát lên:
- Ngươi không thể động!
- Nực cười!
Thương Viễn khinh thường, nhưng ngay sau đó thì kinh hãi phát hiện, bản thân lại bị một cỗ sức mạnh vô hình giam giữ, không cách nào nhúc nhích.
Lợi kiếm trảm phá hỗn độn đổ ập xuống, Thương Viễn hoảng sợ thất sắc, vội vàng vận chuyển huyết mạch Thương Thiên, hiểm hiểm tránh được cái đầu.
Dù vậy vẫn bị giáo chủ Thông Thiên chém gãy bả vai.
- Ta nói, ngươi toàn thân yếu ớt không chịu nổi một kích.
Đường Tăng lại chỉ ra lần nữa.
Vừa đúng lúc giáo chủ Thông Thiên đá một cước vào ngực Thương Viễn.
Rắc rắc...
Âm thanh xương sườn gãy lìa vang lên, Thương Viễn phun ra một ngụm máu tươi.
- Làm sao có thể...
Thương Viễn hoảng sợ, thân xác của gã đã cường đại tới mức sắp vượt qua cả linh bảo hỗn độn thông thường, vậy mà lại bị một cước của giáo chủ Thông Thiên đạp gãy xương?
Nữ Oa và Thánh Nhân Tam Thanh khiếp sợ nhìn nhau, ngay sau đó không hẹn mà cùng xuất thủ, bùng nổ thần lực mênh mông đánh về phía Thương Viễn.
- Chết đi!
Thương Viễn cuồng nộ, thần lực dâng lên, khí tức mênh mông bùng nổ, quang mang xanh biếc chợt lóe, đánh về phía đám người Nữ Oa.
- Ta nói, pháp lực của ngươi biến mất.
Đường Tăng chỉ ngón tay nói.
Sức mạnh của Thương Viễn lại lập tức yếu hẳn, mặc dù không thật sự biến mất, nhưng uy lực giảm bớt rất nhiều.
Ầm!
Nữ Oa và Thánh Nhân Tam Thanh liên thủ đánh ra thần lực, trực tiếp đánh tan thần lực của Thương Viễn, sau đó hung hăng đánh lên người Thương Viễn. Toàn thân Thương Viên như một quả đại bác bắn bay ra ngoài, không biết bay tới bao xa.
Đám người Nữ Oa vội vàng thừa thắng truy kích, đánh đấm cuồng loạn về phía Thương Viễn.
Kiếm mang thông thiên đánh văng hỗn độn, nơi đó huyết dịch tung tóe, Thương Viễn bị thương.
Huyết dịch kinh khủng đó làm cho hỗn độn sôi trào, rồi bị ăn mòn.
- Đáng ghét!
Thương Viễn cuồng nộ, đồng thời vô cùng kiêng kỵ Đường Tăng. Sức mạnh của Đường Tăng quá kỳ dị, lại có thể làm suy yếu sức mạnh và phòng ngự thân xác của gã.
Nhưng Thương Viễn cũng phát hiện, sức mạnh đó chỉ có thể ảnh hưởng tạm thời đối với gã, không thể tạo thành ảnh hưởng lâu dài.