Tôn Ngộ Không nói.
Đường Tăng gật đầu, khi hắn lấy được danh sư truyền thừa đã biết được rất nhiều sự việc, khi sự tồn tại cường đại đạt tới mức độ nhất định, cảm xúc nổi giận hoặc kích động có thể để lại lạc ấn trong một thời không.
Giọng nói hoặc hình ảnh, hay khí tức nào đó được lưu lại chính là ý chí của cường giả.
Hư ảnh cây rìu khi nãy chính là ý chiến đấu mà cường giả lưu lại, mà kẻ có thể lưu lại ý chí chiến đấu tục truyền ít nhất cũng là sự tồn tại Thánh Nhân khủng bố.
Nghĩ tới đây, Đường Tăng không khỏi bàng hoàng, chẳng lẽ nơi này đã từng xảy ra đại chiến Thánh Nhân?
- Hình Thiên, nhận lấy cái chết---
Đột nhiên một tiếng hét to vang vọng vô tận trong hư không, khiến Đường Tăng hung hăng chấn động.
- A Di Mẹ Nó Đà Phật!
Đường Tăng bị dọa hết hôn, phát ra một câu nói tục.
Tôn Ngộ Không cũng bị dọa hết hồn, cả kinh nói:
- Thật là một ý chí mạnh mẽ.
- Đã trải qua bao nhiêu năm mà vẫn còn có thể lưu lại ý chí mạnh mẽ như vậy, như vậy thì chủ nhân chắc chắn phải vô cùng cường đại.
Đường Tăng gật đầu
Nhưng âm thanh kia nói là Hình Thiên sao? Chẳng lẽ là Thượng Cổ Chiến Thần trong truyền thuyết, Hình Thiên?
Đồng tử Đường Tăng mỉm cười co giật, đây chính là bí mật khó tưởng tượng đấy, chẳng lẽ Hình Thiên đã bị giết ở đây sao?
Lúc này ở trong hư không xa xôi xuất hiện từng làn sóng gợn, làn sóng gợn này dùng tốc độ không cách nào tưởng tượng được lan tỏa bốn phương tám hướng.
Đường Tăng cảm thấy nguy hiểm chết chóc tới gần, muốn chạy trốn đã không kịp, vì tốc độ sóng gợn này quá nhanh.
Chẳng qua làn sóng gợn này khi tới gần tượng thần Nữ Oa thì đột nhiên từ trong bức tượng cao lớn tỏa ra làn ánh sáng trắng nhu hòa, sóng gợn va chạm với ánh sáng trắng lập tức tiêu tán, giống như chưa từng có gì xảy ra cả.
- Hô...
Đường Tăng thở dài một cái, lúc này mới phát hiện lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
- Ngộ Không, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không? Tạo sao nơi này lại có tượng thần Nữ Oa?
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không hỏi.
- Ta cũng không biết.
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không cũng xuất hiện vẻ bối rối.
- Vậy pháp lực của ngươi còn không?
Đường Tăng lại hỏi.
- Không có, trong này dường như không thể thi triển pháp lực.
Tôn Ngộ Không nói
Nhưng có thể sử dụng Huyết Mạch Chi Lực.
Dứt lời, hắn đánh ra một quyền, sức mạnh tăng vọt khiến hư không chấn động.
Hai đầu lông mày Đường Tăng nhíu lại, hắn phát hiện đuôi nắm đấm của Tôn Ngộ Không thấp thoáng có ánh sáng ngũ sắc nhấp nháy, chẳng qua tia sáng ngũ sắc kia lại rất yếu ớt.
Hơn nữa, dùng một quyền này của Tôn Ngộ Không đánh chết một Kim Tiên chắc chắn không thành vấn đề.
Mặc dù yếu hơn so với thời kỳ toàn thịnh, nhưng điều này cũng đủ để nói rõ sức mạnh cường đại của Tôn Ngộ Không rồi.
Nhìn thấy sư phụ kinh ngạc, khóe miệng Tôn Ngộ Không xuất hiện nụ cười tươi:
- Sư phụ, ta dựa vào huyết mạch vào đây, còn người sao vào được?
- Cái này.
Đường Tăng đưa thạch thai của cơ thể mẹ cho Tôn Ngộ Không nhìn một cái.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không hơi biến đổi cầm hòn đá kia trên tay, trong nháy mắt xuất hiện một loại sắc thái khó hiểu.
Chẳng hiểu tại sao, giờ phút này Đường Tăng cảm giác Tôn Ngộ Không rất nguy hiểm, rất xa lạ.
- Ngộ Không, ngươi không sao chứ?
Đường Tăng dò xét kêu lên.
- Ta không sao, ta có thể làm sao chứ?
Tôn Ngộ Không cười nói.
Vẫn là nụ cười quen thuộc, khiến Đường Tăng một lần nữa, cảm nhận được Tôn Ngộ Không quen thuộc, lúc này Đường Tăng mới thở dài một hơi, nhưng trong lòng càng thấy trầm trọng hơn.
- Đúng rồi, Ngộ Không, Tử Trúc Mạc Y này là vi sư gắng hết sức tới Nam Hải xin Quan Âm Bồ Tát, ngươi mặc nó lên đi.
Đường Tăng vội vàng lấy Tử Trúc Mạc Y ra.