Vô số bụi mù bay lên trời và che khuất bầu trời.
Loạn thạch bay lên không trung, hư vô xuất hiện, tất cả pháp tắc đều sụp đổ, bị một bổng của Tôn Ngộ Không đánh nát, từ đó ảnh hưởng thiên đạo quy tắc của tam giới vận chuyển.
- Quan Âm Bồ Tát...
- Đáng chết...
- Bồ Tát...
- Ngay cả Quan Âm đại sĩ cũng chết, còn ai có thể đánh bại yêu hầu này?
Trong thiên đình, vô số thần tiên gào lên, nội tâm của bọn họ bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hồn phách Quan Âm Bồ Tát bị đánh tan.
...
Nhân giới, bên trong vô số phế tích, Tôn Ngộ Không lông đỏ phá vỡ đại đạo bảo bình và đánh tan hồn phách của Quan Âm Bồ Tát, ngay sau đó hắn bước ra một bước, hắn phá vỡ không gian và muốn đuổi theo giết Trấn Nguyên đại tiên.
- Thiên địa bất nhân, vạn vật có linh!
Đột ngột giọng nữ quen thuộc xuất hiện lần nữa, vô số mảnh nhỏ của đại đạo bảo bình lại bay lên, chúng tạo thành trận pháp cực lớn trong hư không.
Một cánh cổng ánh sáng màu trắng xuất hiện, bên trong tỏa ra hấp lực to lớn không gì sánh kịp.
Tôn Ngộ Không lông đỏ không kịp đề phòng và bị hấp lực bao phủ lần nữa, lập tức bị nuốt vào trong cánh cổng ánh sáng.
Cảnh này làm Đường Tăng giật mình, Quan Âm Bồ Tát còn chưa chết sao?
Vô số thần linh trong thiên đình đều sinh ra hi vọng.
- Rống!
Tôn Ngộ Không gào thét, toàn thân sáng lên, Kim Cô bổng nện xuống liên tục.
Ầm! ! !
Cánh cổng ánh sáng màu trắng bị đánh nát, đồng thời một đạo hư ảnh chân linh bị Tôn Ngộ Không xóa đi.
Việc này làm vô số thần tiên vừa sinh ra hi vọng cảm thấy bất lực.
- Đốt cháy thân thể của ta, tiêu hao hồn ta triệu hoán thiên đạo, tru sát hung thần!
Giọng nói của Quan Âm Bồ Tát xuất hiện lần nữa, giọng nói truyền đi khắp bốn phương tám hướng, không biết phát ra từ nơi nào.
- Lại là Quan Âm Bồ Tát?
- Đó là giọng nói của Quan Âm Bồ Tát...
Thiên đình, tất cả thần tiên rung động, một ít nữ tiên che miệng lại, các nàng chảy nước mắt.
Ầm ầm...
Khi giọng nói của Quan Âm Bồ Tát vang lên, đột nhiên thiên địa biến sắc, một vòng xoáy thiên phạt xuất hiện trên vòm trời và xoay tròn điên cuồng, lôi đình xuyên thẳng qua hư không và mang theo khí tức hủy diệt.
Oanh…
Một đạo lôi đình đen như mực xuất hiện và đánh trúng Tôn Ngộ Không lông đỏ, cũng đánh hắn bay ra ngoài, Kim Cô bổng cũng rời tay.
- Rống... Phiền chết đi được! !
Tôn Ngộ Không lông đỏ gào thét, thân thể to lớn di chuyển trên không trung, một cước giẫm bạo hư không và phóng lên trời, hắn bay như diều gặp gió.
- Hầu Vương Diệt Thế Quyền!
Hắn liên tục xuất quyền đánh vào bầu trời, đối kháng với lôi đình khủng bố.
Oanh!
Đạo lôi đình đen kịt thứ hai đánh xuống, hơn nữa còn va chạm với nắm đấm của Tôn Ngộ Không cực lớn.
Nắm đấm của Tôn Ngộ Không da tróc thịt bong nhưng thế tấn công không giảm, thế như chẻ tre đánh tan lôi đình màu đen.
Quyền pháp của Tôn Ngộ Không tỏa ra hung uy cái thế, sau khi đánh tan lôi đình thì tiến vào vòng xoáy thiên phạt, hắn điên cuồng phá hư bên trong.
Oanh...
Ầm ầm...
Oanh...
Thiên phạt chấn động rất mạnh, cuối cùng nó sắp nổ tung lên, vô số mây đen biến mất, uy áp biến mất, Tôn Ngộ Không lông đỏ xuất hiện lần nữa và đáp xuống đất, mặt đất bị nện lún xuống cả ngàn trượng.
- Còn nữa hay không?
Tóc đỏ Tôn Ngộ Không gào thét, hắn bị Quan Âm Bồ Tát giết không chết dọa sợ hãi.
Hắn phát ra hung uy đáng sợ bao phủ mỗi tấc không gian trong phạm vi vạn dặm.