- Sư phụ ngài khẳng định không cách nào tưởng tượng Nữ Oa Nương Nương cường đại, lúc ấy nàng chỉ vung tay lên, vô số phàm nhân của cả Nhân giới đều được mang đi.
- Quá lợi hại, lão Ngưu ta không biết năm nào tháng nào mới có thể đạt tới một bước kia, sinh thời có thể có một phần mười lợi hại như Nữ Oa Nương Nương ta liền thỏa mãn.
Đường Tăng nghe mấy đồ đệ nghị luận, trong lòng giật mình, nghi hoặc không hiểu, trước kia Nữ Oa Nương Nương liền xuất hiện? Vậy vì sao nàng không ngăn cản Tôn Ngộ Không giết chóc?
- Nữ Oa Nương Nương...
Tôn Ngộ Không cũng thấy được Nữ Oa, ánh mắt lộ ra vẻ kính trọng.
- Ngộ Không, ngươi có biết sai không?
Thanh âm của Nữ Oa Nương Nương linh hoạt kỳ ảo, cực kỳ dễ nghe, trên mặt nàng từ đầu đến cuối mang theo nụ cười thản nhiên, mặc dù không có tận lực phóng thích uy áp, nhưng vẫn để cho người ta cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, cho người ta một loại ảo giác cao không thể chạm.
- Ngộ Không biết sai.
Tôn Ngộ Không quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn:
- Nữ Oa Nương Nương, cầu ngài mau cứu Tử Lan, mặc kệ bỏ ra cái giá gì, con cũng nguyện ý.
- Để ngươi từ bỏ lực lượng cường đại của mình, ngươi cũng nguyện ý sao?
Nữ Oa Nương Nương hỏi.
- Con nguyện ý!
Tôn Ngộ Không không chút do dự.
Nữ Oa Nương Nương hài lòng gật đầu:
- Vậy thì tốt, ở trước khi Quan Âm khôi phục, nhiệm vụ phổ độ chúng sinh liền giao cho ngươi, đừng để bản tọa thất vọng.
- Xin hỏi nương nương, như thế nào mới có thể phổ độ chúng sinh?
- Chỉ cần trong lòng có thiện ý, liền có thể phổ độ chúng sinh.
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười:
- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, đi trợ giúp người cần trợ giúp, không nên lãng phí lực lượng của ngươi!
- Vâng, Ngộ Không nhất định làm được!
Tôn Ngộ Không cung kính nói.
- Ừm.
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười, chỉ thấy nàng vươn tay ngọc ra, chỉ vào ấn đường của Tôn Ngộ Không.
Pháp tắc lui tránh, phiến khu vực này tự thành pháp tắc, bị Nữ Oa Nương Nương chưởng khống.
Một cỗ lực lượng huyễn hoặc khó hiểu bao phủ Tôn Ngộ Không, như tằm se tơ, mạnh mẽ từ trong ấn đường của Tôn Ngộ Không rút ra từng sợi tơ tử sắc.
Ở trong quá trình này, Tôn Ngộ Không giống như bị bóc linh hồn, trong mắt lóe lên vẻ thống khổ, nhưng hắn không hừ một tiếng, mày cũng không nhăn, đồng thời lộ ra vẻ khát vọng.
Rốt cục, tất cả sợi tơ tử sắc bị rút ra, ở trên không trung xen lẫn, cuối cùng tạo thành một đóa Tử Lan hoa mỹ lệ.
Nữ Oa Nương Nương vung tay, có quang vũ vẩy xuống, bị Tử Lan hoa hấp thu.
Sau một khắc, giữa thiên địa xuất hiện Thải Hà tử sắc, tiên quang sáng chói, bao phủ toàn bộ không gian Thiên Đình, như Tử Khí Đông Lai.
Tử sắc vô tận từ trên trời giáng xuống, bao khỏa hoa lan tử sắc ở bên trong, khi hào quang tử sắc tán đi, hoa lan tử sắc đã biến mất, biến thành một nữ hài xinh xắn đáng yêu, chậm rãi từ trên trời rơi xuống, nằm ở trước mặt Tôn Ngộ Không.
Chính là Tử Lan, nàng mặc váy dài tử sắc, trên đầu có vật trang sức màu tím, khác biệt duy nhất chính là quần áo của nàng từ màu trắng biến thành màu tím.
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không vui vẻ.
Đường Tăng ở cách đó không xa cực kỳ rung động, trước đó Tử Lan thiêu đốt bản nguyên hóa thành lực lượng thuần khiết nhất, cứu tỉnh bản tâm của Tôn Ngộ Không, dẫn đến ngay cả cơ hội luân hồi đầu thai cũng không có, chết không thể chết lại.
Nhưng Nữ Oa Nương Nương phất tay liền phục sinh, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Nàng sẽ ngủ say một đoạn thời gian, không cần phải gấp.
Nữ Oa Nương Nương nói.
- Vâng, tạ ơn nương nương!
Tôn Ngộ Không cảm kích dập đầu.
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười, sau đó nhìn về phía Đường Tăng.
Trong lòng Đường Tăng căng thẳng.
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười nói:
- Đường Tam Tạng, ngươi hóa giải Hung Thần có công, bản tọa có thể thỏa mãn ngươi một nguyện vọng, ngươi muốn cái gì?
- Nguyện vọng gì cũng có thể?
Đường Tăng mừng rỡ, kinh hỉ nói.
- Phải.
Nữ Oa Nương Nương mỉm cười gật đầu.
Đường Tăng suy tư, bỗng nhiên khóe mắt liếc qua thấy được một nữ tiên ở chân trời xa xa.