Vũ trụ Tinh Không, có được pháp tắc Thiên Đạo, bắt đầu vận chuyển, không còn âm u.
Lúc này, trong cảm ứng của Đường Tăng, giống như là vũ trụ vốn dĩ hỗn loạn không có trật tự, đột nhiên trở nên có quy luật, bắt đầu vận chuyển theo một quy luật nhất định.
Tựa hồ cả vũ trụ đều sống lại, các vì sao trên bầu trời tựa hồ cũng tràn đầy sức sống, đây là một sự thay đổi không thể nói rõ được, trong mắt người bình thường thấy cũng không có gì khác trước đây, nhưng trong mắt Đường Tăng lại hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt cường hãn của Đường Tăng mơ hồ nhìn thấy, bầu trời bên ngoài thành phố, tựa hồ thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt, giống như linh khí đang thức tỉnh.
Bầu trời đêm vốn u ám đột nhiên trong hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy từng vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Mà trong mắt Đường Tăng, những ngôi sao kia vậy mà nở rộ tinh quang, phát ra Tinh Thần Chi Lực.
Toàn bộ vũ trụ Tinh Không đều bắt đầu khôi phục, không chỉ Trái Đất, những hành tinh bên ngoài Tinh Không cũng đang thức tỉnh, nhưng không phải tất cả đều là linh khí, trên những hành Tinh Không người lại khôi phục Tinh Thần Chi Quang.
Trái Đất bắt đầu khôi phục từ bây giờ, nhưng khẳng định phải có một quá trình, có lẽ ngày mai khi tất cả mọi người thức dậy, sẽ phát hiện ra một chút thay đổi.
- Hóa ra thức tỉnh Thiên Đạolại đơn giản như vậy!
Đường Tăng cảm khái một tiếng.
Thức tỉnh Thiên Đạo là bước đầu tiên của con đường thỉnh kinh giai đoạn thứ hai, dù sao Hệ Thống cũng không nói rõ, cho nên Đường Tăng dự tính, trước tiên làm cho Trái Đất khôi phục hoàn toàn, sau đó tiến vào Tinh Không thức tỉnh đám người Tôn Ngộ Không.
Sở dĩ quyết định như vậy, một là bởi vì bản thân Đường Tăng hiện nay không có năng lực để tiến vào Tinh Không, hai là những những người trong cơ thể có mảnh vỡ pháp tắc, dường như có chút đặc thù, hắn còn muốn nhìn xem sau khi Thiên Đạo quy vị, Trái Đất xảy ra thay đổi như thế nào.
Nếu là người Trái Đất đi lên vũ trụ, cùng hắn đi lấy kinh, vậy liền quá sung sướng, đến lúc đó sẽ ngồi phi thuyền vũ trụ đi lấy kinh, cạc cạc. . .
Dù sao vũ trụ bây giờ cũng khác với Hỗn Độn cùng Tam Giới lúc trước, khoảng cách giữa các hành tinh quá xa, cũng không thể đi bộ qua đó đi?
Hệ Thống cũng không nói không có thể phi hành, cũng không nói không thể dùng phi thuyền vũ trụ làm phương tiện giao thông.
Khi đi lấy kinh ở Tam Giới đều có thể để Bạch Long Mã làm phương tiện giao thông, giai đoạn thứ hai khẳng định cũng có thể có một phương tiện giao thông mới đúng.
Nghĩ đến đây, Đường Tăng bình tĩnh lại, tiếp tục ngồi xuống, ý niệm chìm vào bên trong Kinh Văn Sáng Tạo trong thức hải, bắt đầu lĩnh hội bộ Vô Thượng Kinh Thư kia.
Nôi dung bộ Kinh Thư này hoàn toàn liên quan tới sáng tạo, cơ hồ không có một chút công kích cùng khả năng phòng ngự.
Nhưng cho dù như vậy, nếu là tìm hiểu thấu đáo bộ Kinh Thư này, cũng sẽ xảy ra sự lột xác nghiêng trời lệch đất.
Từ việc Hệ Thống lúc trước có thể sáng tạo ra một cái “quá khứ”, liền có thể nhìn ra chỗ khủng bố của nó, không chỉ là những đạo cụ kia, ngay cả thế giới Hỗn Độn vốn đã biến mất, đều bị nó tái tạo ra, quả là không thể tưởng tượng nổi, đây là việc mà một bộ Kinh Thư có thể làm được.
Lúc này một chiếc xe con xa hoa đi đến, Viên Tây ngồi ở ghế cạnh tài xế, mặt không thay đổi nhìn bóng đêm bên ngoài.
Bỗng nhiên, Viên Tây nhìn thấy phía trước có một bóng người quen thuộc ngồi lẻ loi trên chiếc ghế đá bên đường, hơi sửng sốt.
Lúc này Đường Tăng đã lau đi lớp hóa trang trên mặt, Viên Tây đã từng nhìn thấy dung mạo của Đường Tăng, cho nên nhìn một cái liền nhận ra.
- Dừng xe ở phía trước.
Viên Tây nói.
Xe con giảm tốc độ, đỗ lại bên cạnh Đường Tăng.
Đường Tăng vừa mở mắt, liền nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, Viên Tây từ trong xe thò đầu ra ngoài, ngạc nhiên hỏi:
- Đã muộn thế này rồi, sao Đường tiên sinh lại một mình ngồi đây?
Bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, xung quanh cơ hồ đã không còn người, Đường Tăng ngồi một mình trên ghế đá bên đường, Viên Tây cảm thấy rất kỳ quái.
Đường Tăng nhìn thoáng qua xe con, bên trong vẫn là hai người vệ sĩ trước đó, trong đó A Nhị lái xe, A Đại ngồi hàng ghế thứ hai, Viên Tây thì ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.
Đi ra ngoài lúc nào cũng có hai vệ sĩ đi theo, thân phận của Viên Tây này cũng không đơn giản, nghĩ đến đây, Đường Tăng mỉm cười nói:
- Không có tiền thuê khách sạn.
Viên Tây lập tức vẻ mặt khó tin:
- Anh mà không có tiền thuê khách sạn?
Cô đương nhiên không tin, bởi vì lúc trước Đường Tăng cho cô cảm giác, chính là cao thâm khó dò, không gì là không làm được.
Một người như vậy, lại không có tiền thuê khách sạn? Quả thực là nói đùa.
- Cô bây giờ đi đâu?
Đường Tăng hỏi ngược lại.
- Đã không còn việc gì nữa, chuẩn bị trở về.
Viên Tây hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại từ chuyện lúc sáng, cảm xúc có chút trầm thấp:
- Ngươi ở đâu? Có cần tôi đưa về không?