Đường Tăng không còn gì để nói, xoay tay lấy ra một cái Không Gian Giới Chỉ vô chủ không cần luyện hóa:
- Dùng cái này đi, bỏ ý niệm của bà vào trong đó, bà sẽ biết sử dụng như thế nào.
Ngô Kiều Kiều nghi hoặc tiếp nhận Không Gian Giới Chỉ, bỏ ý niệm vào trong đó, nhất thời mắt sáng lên, vung tay lên, lập tức chồng đan dược kia biến mất toàn bộ.
- Ahaha, thậm chí có thứ thần kỳ như vậy, lần sau ta phải mang đến toàn bộ đồ mà con trai ta cất giữ, bảo đảm không để hắn phát hiện chút dấu vết gì.
Ngô Kiều Kiều hưng phấn chạy đi, để lại Đường Tăng đang trợn tròn mắt.
“Người phụ nữ này, sẽ không dùng Không Gian Giới Chỉ đi trộm đồ chứ?”
Đường Tăng luôn cảm thấy người phụ nữ kia rất có thể sẽ làm như vậy, mình có cần ngăn cản hay không?
Có điều hắn lại nghĩ, những thứ lấy được dựa vào bản lĩnh của mình, cũng coi như lao động, chỉ cần không phải làm chuyện ác gì là được rồi.
- Cái kia. . .Anh hùng. . .
Lúc này Bành Khoản rốt cục mở miệng.
- Đừng kêu anh hùng, không may mắn. Ta tên Đường Tăng, hoặc gọi ta là viện trưởng hay Điện chủ cũng được.
Đường Tăng nói.
- Vậy. . . Điện chủ, giúp chúng tôi xem một chút, số vàng này trị giá bao nhiêu tiền.
Bành Khoản nói.
Hai người Bành Khoản lấy ra cũng là vàng ròng, có điều đa số là những miếng nhỏ, còn có các loại đồ trang sức bằng vàng.
Đường Tăng nhìn lướt qua, cười nói:
- Nơi này tổng cộng 3 vạn bạch tinh tệ.
- 3 vạn. . .
- Nhiều vậy. . .
Hai người nhất thời vui vẻ.
- Điện chủ, dùng toàn bộ số tiền này đổi thành Thối Thể Đan.
Lương Tình Tình hưng phấn nói:
- Khoản Khoản, em cũng có một nửa nha.
- Ừ ừ, Tình Tình yên tâm, đương nhiên sẽ không thiếu của em.
Bành Khoản nói.
- Hai vị, Thối Thể Đan là rèn luyện thân thể, nhưng nếu là thân thể quá mạnh, mà linh hồn quá yếu, sẽ không khống chế được sức mạnh tăng vọt, cho nên khuyên các ngươi mỗi người nên mua hai viên Tôi Hồn Đan, nâng lên sức mạnh linh hồn.
Đường Tăng đề nghị.
- Vậy thì lấy bốn viên Tôi Hồn Đan, còn lại toàn bộ đổi Thối Thể Đan.
Lương Tình Tình nói.
- Tình Tình, anh thấy hay là chúng mình mua Dị Năng Đan đi, có dị năng, nhìn sẽ rất đẹp trai.
Bành Khoản đề nghị.
- Đẹp trai cái quái gì, anh còn muốn quyến rũ con nào hả?
- Không có không có, tuyệt đối không có, Tình Tình em phải tin tưởng anh. . .
- Khoản Khoản, anh nghĩ đi, Dị Năng Đan cũng cần tăng lên từ từ, hơn nữa giá cả mỗi viên Dị Năng Đan cũng không rẻ, mặc dù Thối Thể Đan không tốt bằng Dị Năng Đan, nhưng nếu sức lực của chúng ta đủ lớn, như vậy khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ có thể lực chạy nhanh hơn, xa hơn.
Lương Tình Tình phân tích nói:
- Chờ sau này có tiền, lại đến mua Dị Năng Đan cũng không muộn mà.
- Tình Tình nói đúng lắm, vậy thì không cần Dị Năng Đan nữa.
Mặc dù Bành Khoản có chút thất vọng, nhưng cũng biết lời Lương Tình Tình cũng có lý.
- Điện chủ, cái thứ vừa nãy là Không Gian Giới Chỉ sao? Có thể cho chúng ta một cái hay không?
Bỗng nhiên Lương Tình Tình hỏi.
Lúc trước Đường Tăng cho Ngô Kiều Kiều một cái Không Gian Giới Chỉ, không chỉ có thể để đồ, mà vẻ ngoài đẹp đẽ kia cũng làm cho Lương Tình Tình yêu thích.
Bành Khoản nghe vậy, cũng chờ mong nhìn Đường Tăng.
Đường Tăng cười cười, tiện tay ném cho hai người mỗi người một cái nhẫn, thứ này hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lấy bản lĩnh của hắn, tùy tiện dùng gang đều có thể luyện chế ra, chỉ là chất lượng không tốt lắm thôi.
Mặc dù như vậy, cường giả thấp hơn cấp 10 cũng không thể dễ dàng phá hủy nó, mặc dù phẩm chất tài liệu không tốt, nhưng phía trên đó lại có pháp lực của Đường Tăng.
Hai người hưng phấn, vội vàng thu lại đan dược của mỗi người.
- Chiếc xe bên ngoài kia có bán hay không?
Đường Tăng lại hỏi.
- Xe?
- Ở đây lấy cả xe à?
Hai người sững sờ, xe bọn họ là Land Rover, không tính rất đắt, đoán chừng là xe lúc đó tìm được, dù sao chiếc xe này còn không đáng giá bằng chiếc đồng hồ đeo tay lúc trước của Bành Khoản.
- Đương nhiên, nơi này cái gì cũng lấy, cho dù là đất đá bình thường cũng được, có điều giá trị thì không cao lắm, một ngọn núi nhỏ cũng chỉ 10 bạch tinh tệ, đương nhiên nếu là núi khoáng sản, thì sẽ có giá hơn nhiều.
Đường Tăng nói.
Bành Khoản cùng Lương Tình Tình liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ đang suy tính cái gì.
- Điện chủ, chiếc xe kia trị giá bao nhiêu tiền?
Bành Khoản cẩn thận từng li từng tí một nói.
Đường Tăng quét mắt nhìn một cái, sắc mặt cổ quái nói:
- Hai trăm bạch tinh tệ.
- Dĩ nhiên còn đáng giá hơn đồng hồ đeo tay kia của tôi?
Bành Khoản kinh ngạc thốt lên, cái đồng hồ kia lúc mua đã tiêu mất 40 vạn nhân dân tệ, cũng chỉ đáng giá 100 bạch tinh tệ mà.
- Có lẽ là xăng.
Đường Tăng nói:
- Bên trong có rất nhiều xăng phải không?
- Đúng, trên xe có mấy trăm cân xăng.
Bành Khoản gật đầu.
- Vậy có bán hay không?
Đường Tăng hỏi.
- Bán.
Bành Khoản cắn răng.
Đường Tăng vung tay lên, chiếc xe kia liền bay vào hỏa lò Tạo Hóa, mà sau đó chuyển hai trăm bạch tinh tệ vào trong thẻ hội viên của hai người, lần này bọn họ lại không tiêu hết ngay.
Hai người nhanh chóng rời đi Tạo Hóa Thần Điện, vừa đi vừa ăn đan dược như ăn kẹo.
- Khoản Khoản, tập đoàn của ba anh, hình như có một cửa hàng xe phải không?
Mắt Lương Tình Tình sáng lên nói.
- Tình Tình, em đừng nói nữa, anh luôn cảm thấy làm như vậy sẽ bị ba anh đánh chết đấy.
Bành Khoản đã đoán được bạn gái mình muốn nói gì rồi.