- Ừm ân, Ngộ Không đáp ứng Nữ Oa Nương Nương, muốn phổ độ chúng sinh, muốn đi làm việc thiện, đền bù sai lầm trước đó.
Tử Lan nói, khẩn cầu nhìn Đường Tăng.
- Ta có nói qua không tha thứ hắn sao?
Vẻ mặt Đường Tăng vô tội, thật sự là hắn không có nghĩ qua như vậy, mặc dù trước đó bị Tôn Ngộ Không ma hóa truy sát, hoàn toàn chính xác có chút buồn bực.
Tử Lan cùng Tôn Ngộ Không đều sững sờ, sau đó đại hỉ.
- Tạ ơn sư phụ.
Tôn Ngộ Không cao hứng nói.
- Tạ ơn sư phụ, Tử Lan sẽ giúp Ngộ Không chung một chỗ phổ độ chúng sinh, tranh thủ giúp hắn lấy công chuộc tội.
Tử Lan cao hứng nói.
Đường Tăng đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên trừng mắt, chỉ vào Tôn Ngộ Không cùng Tử Lan:
- Các ngươi...
Tôn Ngộ Không cùng Tử Lan sững sờ, lập tức biết Đường Tăng ám chỉ, đều thẹn thùng cúi đầu.
Đường Tăng có chút đau lòng nhức óc, Tử Lan khả ái như vậy, cuối cùng vẫn bị Tôn Ngộ Không chà đạp.
- Khục, chúc mừng các ngươi, vi sư cũng không có chuẩn bị lễ vật gì, Tử Lan, cái này cho ngươi.
Đường Tăng lấy ra một cái vòng tay, đưa cho Tử Lan.
- Tạ ơn sư phụ.
Tử Lan cao hứng tiếp nhận, nàng biết một chút lễ nghi của nhân gian, thời điểm con dâu gặp cha mẹ chồng, nếu như cha mẹ chồng đồng ý, sẽ đưa một chút lễ vật, xem như ý tứ công nhận.
Mặc dù cái vòng tay này cực kỳ phổ thông, nhưng Tử Lan rất vui vẻ.
- Tạ ơn sư phụ.
Tôn Ngộ Không cũng cao hứng nói.
- Chớ cao hứng quá sớm, con không có lễ vật.
Đường Tăng nói.
- Ngộ Không không muốn lễ vật.
Tôn Ngộ Không cũng không thất lạc.
- Đường Tam Tạng, ngươi quá keo kiệt rồi, vậy mà cầm một phàm vật ngay cả khí tức pháp lực cũng không có làm lễ vật, ngươi lấy ra được sao?
Tử Vi tiên tử bĩu môi.
- Không sao, Tử Lan rất thích.
Tử Lan vội vàng nói.
- Tử Lan, muội không muốn ủy khuất mình, Đường Tam Tạng này cướp nhiều yêu quái như vậy, khẳng định giàu đến chảy mỡ.
Tử Vi tiên tử nói.
- Thật không cần.
Tử Lan lo lắng Đường Tăng tức giận, nàng đã cùng Tôn Ngộ Không chung một chỗ, hiện tại cũng coi Đường Tăng thành trưởng bối của mình.
- A Di Đà Phật, tiên tử mỹ lệ, ngươi nhìn, cái này làm sính lễ có đủ hay không?
Đường Tăng là lão hoạt đầu, chỗ nào không biết hàm ý trong lời nói của Tử Vi tiên tử?
Tử Vi tiên tử rất thân với Tử Lan, có thể nói nàng là người thân nhất của Tử Lan ở Thiên Đình, giao sính lễ cho Tử Vi tiên tử cũng không tính là gì.
Hắn lật tay một cái, một cái giường ngọc xuất hiện ở trước mặt, khí tức sinh cơ nồng đậm phát ra, nhưng lại để cho người ta cảm giác buồn ngủ.
Tử Vi tiên tử nhìn thấy giường, lập tức biến sắc, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Đường Tăng, gia hỏa này đưa giường, là có ý gì?
- Sính lễ?
Tử Lan sững sờ, lập tức biết ý tứ của sính lễ, sau đó nàng bị cái giường trước mắt này hấp dẫn.
- Cái này gọi là Đại Mộng Sàn.
Đường Tăng nhẹ nhàng vuốt ve giường ngọc, đây là hắn dùng mười vạn điểm kinh nghiệm từ trong hệ thống hoán đổi, hắn phát hiện công năng của cái giường này, cùng Tử Vi tiên tử quả thực là trời tác hợp.
- Bần tăng thấy trên người tiên tử có một cỗ mộng ngọc chi khí, nếu tiên tử ngủ ở trên cái giường này, có tỉ lệ gia tốc tiến hóa nhất định. Ân, ý tứ tiến hóa, là mạnh lên.
Đường Tăng cười nói.
- Thật hay giả?
Tử Vi tiên tử không quá tin tưởng, nghĩ Đường Tăng đang đùa giỡn nàng, dù sao tặng quà, ai sẽ đưa giường chứ?
Bất quá cái giường này nhìn rất xinh đẹp, Tử Vi tiên tử duỗi ngọc thủ ra vuốt ve, trong nháy mắt ngọc thủ chạm đến Đại Mộng Sàn, nàng lại có loại cảm giác huyết mạch tương liên.
- Đây là...
Tử Vi tiên tử sững sờ.
- Bản thể của Tiên tử, hẳn là An Tử Vi hoa a?
Đường Tăng cười nói.
An Tử Vi hoa, tượng trưng cho hòa bình, bình an cùng cát tường.
- Đúng lúc, cái giường này có một loại năng lực an thần thôi miên, để người ngủ ở trên cái giường này càng an tâm.
Đường Tăng cười nói:
- Cái này vốn chỉ là một loại năng lực rất phổ thông, nhưng rất khéo chính là, rất tương xứng với lực lượng bản nguyên của tiên tử, tốc độ tu luyện sẽ gấp bình thường mấy lần.