Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 1046: Chương 1046: Sư phụ, bọn họ là lũ ngốc sao? (2)




- Hàn Minh Hoa là ta lấy được trước, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi đoạt?

Mộng Thiền Quyên tức giận nói.

- Nực cười, ngươi lấy được trước thì bọn ta không thể đoạt sao? Thực lực bọn ta mạnh hơn ngươi, Hàn Minh Hoa nên là bọn ta thu được mới phải.

Một thanh niên cười lạnh nói.

- Ngươi...

Mộng Thiền Quyên giận dữ, đang suy nghĩ làm thế nào để chạy thoát lại chợt thấy Đường Tăng và Sa Tăng đang ở phía trước, đang từng bước đạp không tiến về phía này, đôi mắt đẹp sáng ngời, vội vàng lao đến.

- Đường Tăng đạo hữu, giúp ta một tay với, ta sẽ có hậu tạ.

Mộng Thiền Quyên nói, nàng nghĩ thầm, Hàn Minh Hoa dù cho ba người Kim Tiên dùng cũng vẫn còn thừa, so với bị địch nhân cướp mất, thà dùng để lôi kéo một đồng đội đáng tin còn hơn.

- Tiểu tử trước mặt tránh ra, đừng xen vào việc của người khác, nếu không đừng trách đao kiếm không có mắt.

Một thanh niên mắng.

- Sư phụ, ba tên kia muốn chết sao?

Sa Tăng nhức đầu hỏi.

- Đúng, chính là muốn chết rồi.

Đường Tăng mỉm cười gật đầu.

- Đường Tăng đạo hữu...

Lúc này Mộng Thiền Quyên đã bay đến trước mặt Đường Tăng, há miệng thở dốc, muốn xin giúp đỡ.

- Tiểu tử, ngươi nhất định muốn đối kháng với bọn ta sao?

Thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói.

- Sư phụ, người có muốn ta đánh bay hết bọn chúng đi không?

Sa Tăng hỏi.

- Chút chuyện này cũng phải hỏi vi sư sao?

Đường Tăng liếc Sa Tăng.

- Đường Tăng đạo hữu...

Mộng Thiền Quyên đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên Sa Tăng gãi đầu một cái, đấm ra một quyền, long trời lở đất, không gian đều sụp đổ, ba tên Kim Tiên kia trực tiếp bị đánh nổ thành huyết vụ.

- Ôi chao, hạ thủ quá nặng, ta sát sinh rồi.

Sa Tăng lại càng hoảng sợ.

- Sư phụ, ta thật sự không phải cố ý.

Mộng Thiền Quyên trợn mắt há mồm, nhìn Sa Tăng, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, đại hồ tử đầu trọc trước mắt này, chẳng lẽ là Huyền Tiên tiền bối?

- Ngộ Tịnh, không sao, chỉ cần không phải là giết người vô tội, thì không có chuyện gì lớn.

Đường Tăng liếc mắt nhìn Sa Tăng một cái, thản nhiên nói.

- A, vậy là tốt rồi, sư phụ không trách tội là tốt rồi.

Sa Tăng thở dài một hơi, bị trấn áp nhiều năm như vậy, dường như lá gan của hắn cũng bị nhỏ đi không ít.

- Đường Đường... Đường Tăng đạo hữu...

Thanh âm Mộng Thiền Quyên càng ngày càng nhỏ, lúc này cho dù thần kinh của nàng vững vàng đến đâu cũng không kịp phản ứng, đại hồ tử đầu trọc kinh khủng như vậy, dĩ nhiên còn gọi Đường Tăng là sư phụ, vậy thì Đường Tăng mạnh đến mức nào cơ chứ?

Mộng Thiền Quyên không khỏi run rẩy, sợ mất mật, người này sẽ không có ý đồ xấu với mình chứ? Không nói tới Hàn Minh Hoa trên người mình, dung mạo của mình cũng tuyệt đối là số một số hai, ba người kia trước đó cũng vì vậy mà tìm cách tiếp cận mình.

Chẳng qua Đường Tăng lại cười nhạt:

- Mộng Thiền Quyên đạo hữu, ngươi chậm rãi đi nha, mục đích của ta đã đạt được rồi, ta đi trước.

Nói xong, Đường Tăng liền mang theo Sa Tăng bước một bước, trực tiếp tiêu thất trước mắt Mộng Thiền Quyên.

- Cái gì... Nhanh như vậy?

Mộng Thiền Quyên lại càng hoảng sợ, dù cho tốc độ của Tiên Đế cũng không nhanh đến như vậy? Đây là một bước đã đến chân trời?

- Trời ơi, thì ra Đường Tăng đạo hữu lại là cao nhân ẩn mình, Mộng Thiền Quyên ta thật may mắn mới có cơ hội hàn huyên với hắn lâu như vậy.

Mộng Thiền Quyên chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, thấy vô cùng may mắn và vinh hạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.