Đường Tăng và Hằng Nga ôm nhau ở cùng một chỗ, nằm ngang ở trên bờ cát, y phục trên người gần như đều biến mất, bọt sóng đánh tới, khiến thân thể bọn họ ướt sũng.
Một bọt sóng đánh tới, dội xuống trên mặt Đường Tăng, hắn lập tức khẽ cau mày, tỉnh lại.
Tiên thức đảo qua, Đường Tăng lập tức sửng sốt, mắt cũng trợn trừng, không ngờ mình lại ôm Hằng Nga, chỉ có điều sau một khắc, cảnh tượng phát sinh trước khi say rượu lại giống như nước thủy triều vọt tới, hung hăng trùng kích tâm linh của hắn.
Cùng lúc đó, Hằng Nga cũng chậm rãi tỉnh lại, nàng có chút nghi ngờ ngẩng đầu, bỗng nhiên nàng biến sắc, ký ức trước khi say rượu cũng giống như nước thủy triều tràn đến, nàng cũng nhớ lại chuyện lúc trước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không nói gì.
Giờ phút này, Đường Tăng vừa hưng phấn lại vừa bất đắc dĩ, hưng phấn chính là mình không ngờ thượng được Hằng Nga, bất đắc dĩ chính là không ngờ lại phát sinh khi say rượu, không có bao nhiêu ký ức.
Nữ nhân trong lòng này chính là đệ nhất mỹ nữ của Tam giới.
Đường Tăng đã chờ Hằng Nga nổi giận, dù sao chuyện cũng đã phát sinh, chung quy không thể nghịch chuyển thời gian đúng không?
Hắn cũng không có bản lĩnh cao như vậy.
Chỉ có điều bất ngờ chính là, Hằng Nga chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Tăng, khẽ cắn môi, cuối cùng khẽ dựa đầu vào trên ngực Đường Tăng.
Đường Tăng lập tức cảm giác như gặp mộng, đây là tình huống gì? Hằng Nga thế nào lại không nổi giận?
- Cái đó, mỹ nữ...
Đường Tăng ngượng ngùng mở miệng.
- Đừng nói chuyện.
Hằng Nga khẽ nói, hàng lông mi thật dài chớp chớp, xinh đẹp vô cùng, cho dù hiện tại y phục của nàng nhàu nát, vẻ đẹp của nàng vẫn khiến cho thiên địa buồn bã thất sắc.
Đường Tăng nghe vậy, trái tim khẩn trương chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn có chút lớn mật, nhẹ nhàng ôm Hằng Nga, nghe tiếng sóng biển đánh vào bãi cát.
Vào giờ phút này, thời gian giống như dừng lại, hai người đều có thể nghe được tiếng tim của đối phương đập, cảm giác vô cùng yên tĩnh.
- Địa cầu là nơi nào?
Bỗng nhiên Hằng Nga hỏi.
- A?
Đường Tăng sửng sốt, chợt nhớ tới khi trước mình say rượu hình như có nói với Hằng Nga một ít chuyện liên quan tới địa cầu, còn nói khoác không biết ngượng muốn dẫn Hằng Nga đi tới địa cầu.
- Không muốn nói thì thôi.
Hằng Nga bĩu môi nói.
- Đó là một nơi rất thần kỳ, nơi đó không có thần tiên và yêu quái, không có thánh nhân, càng không có Âm Tào Địa Phủ.
Đường Tăng suy nghĩ một lát, vẫn là nói:
- Nơi đó giống như Nguyệt Cung của nàng vậy.
- Địa cầu cũng yên tĩnh lạnh lùng như vậy sao?
- Không phải yên tĩnh lạnh lùng, ta nói là địa cầu và Nguyệt Cung của nàng giống nhau, đều là một tinh cầu, nhưng phía trên có mấy trăm vạn người sinh sống, đặc biệt náo nhiệt.
- Có chỗ như vậy sao?
Hằng Nga lập tức kinh ngạc, Nguyệt Cung của nàng tuy rằng cũng tính là lớn, nhưng chỉ có nàng và thỏ ngọc, còn có Ngô Cương bị nhốt ở nơi đó.
Nguyệt Cung suốt năm lạnh lùng, đặc biệt yên tĩnh, tia sáng cũng u ám, có rất ít người sẽ đi vào trong đó.
Trên thực tế, thế giới Nguyệt Cung này cũng không phải là tinh cầu, chỉ là một khu vực của Thiên Đình mà thôi, rất lâu trước đây, nơi đó là chỗ lưu đày những người phạm sai lầm.
Sau khi Hằng Nga chạy tới mặt trăng, bởi vì khuôn mặt của Hằng Nga xinh đẹp, mới khiến cho nơi đó có phần được đặc biệt hóa mà thôi.
- Nơi đó là quê hương của ta, có cơ hội ta sẽ dẫn nàng trở lại.
Đường Tăng nói.
- Ai muốn trở về với ngươi?
Hằng Nga bỗng nhiên đứng dậy, trừng mắt với Đường Tăng, ánh sáng lóe lên, nàng đã mặc lại trang phục chỉnh tề.
- Ôi chao, nàng...
Đường Tăng cũng đứng lên, trong nháy mắt mặc trang phục vào, hắn nghi hoặc nhìn Hằng Nga.