- Ngươi thối lắm!
Tôn Ngộ Không lập tức giận dữ:
- Các nàng là hài nhi của lão Tôn ta.
- Ngươi không nên nói lung tung.
Tử Lan cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, ôm thật chặt Hồng Nhi, lo lắng bị Ngọc Đế cướp đi.
Chỉ có điều nàng dù sao cũng là “đi làm” ở Thiên Đình, không dám thật sự cùng Ngọc Đế xé rách mặt, nàng cũng không có thực lực như Tôn Ngộ Không vậy.
- Ngươi trở về đi.
Đường Tăng trực tiếp cự tuyệt nói.
- Chuyện này...
Ngọc Đế khó xử, bảo hắn yên tâm vứt bỏ bảy nữ nhi của mình, nếu là người khác, hắn khẳng định đã một cái tát đánh tới, đồng thời muốn cho chém đầu trên Tiên Đài.
Nhưng đối mặt với Đường Tăng, Ngọc Đế đã mất đi dũng khí tranh đấu.
- Kiếp trước và kiếp này đã không phải cùng một người, đi qua là đã qua, người kiếp này không còn là người trước kia nữa.
Đường Tăng mở miệng, cứ tự nhiên như vậy lại có từng đợt thiền âm vang vọng, gột rửa trong lòng.
Một ít vài có chút tin phật, lại có loại cảm giác giống như được xối nước vào đầu.
Nhưng đám người Ngọc Đế có đạo tâm kiên cố, nó lại không ảnh hưởng nhiều.
- Bất kể thế nào, các nàng dù sao cũng là nữ nhi của trẫm, không quan tâm các nàng luân hồi đến nơi nào, trẫm đều phải tìm các nàng trở về, đưa các nàng về nhà.
Ngọc Đế kiên định nói.
- Thối lắm, Hoa Quả Sơn của ta mới là nhà của các nàng.
Tôn Ngộ Không quát:
- Ai muốn tranh đoạt hài như của lão Tôn ta, ta liều mạng với hắn!
- Nói phải có chứng cứ.
Sa Tăng nói.
- Đúng vậy, Ngọc Đế lão đầu, theo lão Trư ta, nếu ngươi nói các nàng là bảy tiên nữ, vậy ngươi có chứng cứ gì không?
Trư Bát Giới ưỡn bụng hỏi.
- Có chứng cứ!
Ngọc Đế lật tay, lấy ra một cái gương.
- A?
Tôn Ngộ Không nhíu mày, hình như nhìn ra cái gì.
- Tam Sinh kính? Thật sự không hổ danh là chí tôn của Tam giới, thậm chí ngay cả Tam Sinh kính cũng có thể lấy được.
Ngưu Ma Vương thở dài nói.
Dương Thiền nhìn ra Đường Tăng đang nghi ngờ, giải thích:
- Tam Sinh kính, có người nói có thể soi ra tam sinh tam thế của một người, biết được kiếp trước kiếp này, thậm chí có thể khiến cho người ta sớm thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, đồng thời sẽ không phát sinh xung đột với ý thức của kiếp này.
Tử Lan nghe vậy, mặt thoáng đổi sắc, nếu như các con của nàng thật sự là bảy tiên nữ, nếu các hài tử thật sự sớm thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, có thể thật sự theo Ngọc Đế rời đi hay không?
Bởi vì bất kể là Hồng Nhi, hay sáu Hồ Lô nhỏ còn chưa có ra đời, ý thức kiếp này còn rất yếu, nếu như hiện tại lại thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, sợ rằng cảm giác của các nàng đối với phụ mẫu kiếp này đặc biệt yếu.
Nói vậy...
- Ngộ Không...
Tử Lan lo lắng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, vẻ mặt khẩn trương, đặc biệt lo lắng sẽ mất đi con của mình.
- Hừ, Ngọc Đế lão nhi, đừng nhận người thân lung tung, lão Tôn ta khuyên ngươi lập tức rời đi, bằng không đừng trách lão Tôn ta không khách khí!
Tôn Ngộ Không cũng nghĩ đến lợi hại trong đó, giọng nói cũng cường ngạnh.