- Sư phụ, sao ngài cũng tới?
Trư Bát Giới hỏi.
- Nếu sự tình đã giải quyết, vậy chúng ta liền lên đường đi.
Đường Tăng nói, sau đó quay người đi khỏi Đại Điện.
- Cao tăng, xin dừng bước, trẫm còn chưa báo đáp các ngươi. . .
Quốc vương vội vàng kêu lên.
- Ngươi cảm thấy bần tăng cần chút báo đáp này của ngươi sao?
Đường Tăng không chút khách khí nói, khiến Quốc vương xấu hổ, cũng ngại không nói nữa.
Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới bị chọc cười, nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi Vương cung, Tôn Ngộ Không đi mấy bước, đột nhiên dừng lại, từ trong tai lấy ra Kim Cô Bổng, biến Kim Cô Bổng thành dáng vẻ chỉ có to bằng bàn tay, đặt ở trong tay, nhìn chằm chằm một chút, trong mắt loé ra sự hồi tưởng.
- Ngộ Không, sao vậy?
Đường Tăng nhận ra Tôn Ngộ Không khác thường, trong lòng nhảy một cái, mở miệng hỏi.
- Sư phụ, con không sao, chúng ta đi thôi.
Tôn Ngộ Không thu Kim Cô Bổng lại, cười nói.
- Sư phụ, Đại sư huynh, Nhị sư huynh. . .
Lúc này Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long mới đuổi kịp, chủ yếu là bọn họ không bản lĩnh thuấn di như Đường Tăng, năng lực ẩn thân cũng không tính mạnh, lo lắng quấy nhiễu phàm nhân, bởi vậy chạy bộ tới.
- Đi thôi.
Đường Tăng khẽ mỉm cười, đi ở đằng trước, hướng về phía Thành Tây.
Tiểu Bạch Long hơi kinh ngạc, Đường Tăng dĩ nhiên không để cho hắn biến thành vật cưỡi.
Coong coong coong. . . tùng tùng tùng. . . cách cách cách. . .
Bỗng nhiên phía sau khua chiêng gõ trống, tiếng pháo vang lên, một trận vui mừng.
Mấy người Đường Tăng kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Quốc vương cùng Vương hậu dẫn một đám văn võ bá quan đi về phía bên này, ngoài ra còn có lượng lớn đội nhạc, cùng các loại trống, pháo linh tình.
- Cung tiễn ân nhân.
Quốc vương Ô Kê Quốc hét lớn ở phía sau.
Rất nhiều đại thần vẫn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng Quốc vương đã kêu rồi, bọn họ nào dám không kêu, bởi vậy cũng lớn tiếng kêu gào:
- Cung tiễn ân nhân. . .
Đường Tăng nhất thời bật cười.
Mấy người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới nhìn nhau, cũng bật cười.
Không thể không thừa nhận, cái cảm giác này, rất tốt, mặc dù chỉ là vì nhiệm vụ mới giải cứu Quốc vương Ô Kê Quốc.
Lắc đầu một cái, Đường Tăng xoay người lần nữa, mang theo bốn đồ đệ đi về phía Thành Tây.
Quốc vương Ô Kê Quốc mang theo một đám vương công đại thần đưa tiễn một đường, trực tiếp đưa ra cổng Thành Tây, đứng đó hành lễ, mãi cho đến khi mấy người Đường Tăng biến mất khỏi tầm mắt.
. . . . . .
- Sư phụ, Quốc vương Ô Kê Quốc này cũng thật thú vị, dĩ nhiên dẫn theo mọi người tiễn chúng ta.
Trư Bát Giới cười nói.
Lúc này bọn họ đã cách Ô Kê Quốc hơn một trăm dặm rồi.
- Sư phụ cứu Quốc vương, đại ân khó báo, phỏng chừng hắn muốn dùng phương thức này cho thấy sự cảm ơn của mình.
Sa Tăng cười nói.
Tôn Ngộ Không luôn luôn hoạt bát, lần này lại không tiếp lời, hắn lấy Kim Cô Bổng ra, biến thành kích thước như côn bổng bình thường, khiêng trên vai, mất tập trung theo ở phía sau.
Tiểu Bạch Long do dự một chút, đi lên trước cẩn thận hỏi:
- Sư phụ, mệt không, nếu không con biến thành vật cưỡi. . .
Mặt Đường Tăng không hề cảm xúc lắc lắc đầu, nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, con có tâm sự?
- Tâm sự?
Tôn Ngộ Không sững sờ:
- Sư phụ, con có thể có tâm sự gì?
- Con đang nhớ đến chuyện của cha mẹ mình?
Đường Tăng hỏi ngược lại.
Tôn Ngộ Không há miệng, nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Đường Tăng nhu hòa nở nụ cười:
- Chút tâm tư này của con, cũng muốn giấu sư phụ sao? Có phải là nhớ cha mẹ?
Tôn Ngộ Không do dự một chút, gật đầu nói:
- Sư phụ, lão Tôn con đến giờ vẫn không thể tin được, chính mình dĩ nhiên thật sự có cha mẹ, nhưng lúc trước huyết thống thức tỉnh, con thấy được một ít hình ảnh, cho dù đó không phải phụ thân con, thì cũng nhất định là tổ tiên con.
- Sau đó thì sao?
Đường Tăng hỏi.
- Con, muốn gặp bọn họ một chút, hỏi bọn họ, tại sao phải vứt bỏ con.
Tôn Ngộ Không nói.