Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 921: Chương 921: Tay không bóp bình




Trong ánh mắt nghi hoặc của Đàm Quốc An, Đường Tăng nhẹ nhàng cầm thiết bị kia lên, hai tay hơi dùng sức, thiết bị kim loại kia lập tức biến hình.

- Sức mạnh này...

Đàm Quốc An rung động lần nữa. Lần này, gã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của người này, rung động hơn nhìn qua màn hình giám sát.

- Rắc rắc... Ken két...

Trong những âm thanh kim loại ma sát chói tai, thiết bị kia bị bẻ đôi. Sau đó, nó bị Đường Tăng vo thành một cục, đốm lửa bắn tung tóe.

Thiết bị kim loại kia bị Đường Tăng bóp tròn rồi dẵm nát, khiến nhiệt độ kim loại bắt đầu tăng lên, bộ phận bằng nhựa plastic trong thiết bị bị tiêu hủy nhanh chóng, hàng loạt tạp chất bị ép ra.

Cục kim loại bị Đường Tăng bóp đi bóp lại cũng bắt đầu đỏ lên, nhiệt độ cao kinh khủng khiến Đàm Quốc An lùi lại phía sau. Đường Tăng trái lại giống như không cảm nhận được được gì, lông mày cũng không nhăn một cái.

- Điều này sao có thể.

Lần này Đàm Quốc An hoàn toàn không thể bình tĩnh:

- Nhân loại sao có thể có sức mạnh như thế.

Đặc biệt Đường Tăng xoa nắn cục kim loại nóng rực giống như vắt mì. Cục kim loại đã tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nhưng ngón tay hắn vẫn chả làm sao, khiến Đàm Quốc An trợn mắt.

Phải biết, hợp kim muốn sáng đến mức này, nhiệt độ ít nhất cũng phải đạt đến hai nghìn độ C, thậm chí cao hơn.

Mí mắt Đoàn Quốc An nhảy lên, nhìn chăm chú kim loại màu đỏ đậm không ngừng tóe ra từng đốm lửa, đó là tạp chất của kim loại, là cặn bã tách ra khi nung kim loại.

Người có thể dùng tay bóp đỏ hợp kim sinh ra nhiệt độ cao như vậy, đồng thời có thể tách ra tạp chất kim loại, trước kia Đàm Quốc An chưa từng gặp, ngay có nghe đều chưa từng nghe.

Cuồi cùng, thiết bị có thể tích một mét khối, bị Đường Tăng bóp lại chỉ to bằng nắm đấm trẻ con, cục kim loại đã đỏ đậm, tỏa ra nhiệt độ cao, khiến nhiệt độ không khí trong phong điều dưỡng tăng lên rất cao.

Việc này vẫn chưa xong, Đường Tăng tiếp tục dùng ngòn tay chia kim loại thành hai phần, một phần nặn thành một chiếc bình nhỏ, phần nhỏ hơn nặn thành nắp bình. Hắn dùng ngón tay khắc họa hoa văn nắp bình và miệng bình.

Sau khi Đường Tăng làm xong tất cả, bèn đi vào toilet, vặn vòi thả đầy nước bồn rửa tay, sau đó bỏ chiếc bình và nắp đang nóng đỏ vào trong nước.

- Xèo xèo xèo...

Lập tức, hàng loạt khói trắng bốc lên, nước trong bồn rửa tay đã bốc hơi gần hết.

Đường Tăng lại tiếp tục vặn vòi nước, dùng nước lạnh cọ rửa, đợi đến khi chiếc bình và nắp bình không còn đỏ nữa., lúc này mới cầm lên, nhiệt độ cao xấy khô nước trên bề mặt trong nháy mắt.

Sau đó, Đường Tăng duỗi ra một ngón tay, ép ra một giọt máu đỏ tươi. Lúc hắn đang chuẩn bị nhỏ máu vào trong bình.

Bỗng nhiên, trong phòng điều dưỡng, Đỗ Quốc An cảm thấy một ý chí kinh khủng dường như muốn xóa bỏ mình, uy áp kinh khủng ép hắn không thở nổi.

Thậm chí sắc mặt hai bảo vệ ngoài cổng cũng thay đổi. Toàn bộ người trong viện điều dưỡng đều cảm thấy một luồng sát khí kinh khủng, dường như muốn xé rách người bọn họ.

Thánh Huyết ẩn chứa ý chí kinh khủng của Thánh Nhân, trong đó ẩn chứa một bộ phận sát khí của họ. Người bình thường không có tư cách đến gần. Nếu không có Đường Tăng áp chết sát khí trong đó. Nó có thể tiêu diệt hàng loạt phàm nhân trong giây lát.

Đường Tăng cảm ứng được tình hình của đám người Đàm Quốc An bèn nhíu mày, lập tức luyện hóa sát khí trong máu tươi, thu hồi ý chí của mình, đồng thời hấp thu một nửa năng lượng trong đó, sau đó mới nhỏ giọt máu vào bình.

- Đường Tăng đậy nắp bình lại, rồi đi toilet.

- Vừa rồi... Xảy ra chuyện gì?

Đàm Quốc An nghi ngờ hỏi. Lúc nãy, hắn thậm chí cảm thấy thân thể mình có cảm giác như bị xét nứt, linh hồn và tinh thần đều bị áp chết quỷ dị, không thở nổi.

Đường Tăng bĩu môi, không giải thích, đưa chiếc bình cho gã:

- Đây là một giọt máu của tôi, hãy cầm cẩn thận.

- Mới được một giọt!

- Ít quá!

Đàm Quốc An nhíu mày, chẳng qua tay vẫn cầm lấy chiếc bình, song vừa chạm vào bình gã dã hét thảm một tiếng.

Bùm...

Chiếc bình rơi xuống đất, va vào sàn nhà tạo ra một hố nhỏ.

- Tại sao lại nặng như vậy

Đàm Quốc An kinh ngạc hỏi. Vết bỏng trên tay do nhiệt độ cao còn sót lại trên chiếc bình so với điều này chẳng thấm vào đâu.

Đàm Quốc An vừa hỏi câu này, bèn nhớ đến lai lịch của chiếc bình. Mặc dù nó chỉ lớn bằng nắm tay trẻ con, những chiếc bình này dùng một mét khối hợp kim bóp thành.

Dù tạp chất trong đó đều bị đốt trụi, nhưng nó vẫn nặng hai ba trăm cân.

Đừng nhìn nó ở trong tay Đường Tăng nhẹ như không. Nhưng người bình thường nhấc không nổi nó, chưa nói đến việc trọng lượng đó đều tập trung vào một chiếc bình nhỏ.

- Ít.

Đường Tăng nghe thế, xem thường:

- Tôi khuyên các anh tốt nhất nên pha loãng giọt máu này một vạn lần rồi hãy sử dụng, nếu không tự gánh hậu quả.

Đường Tăng trả lời, bỗng nhiên hắn bước đến bên cửa sổ, đưa tay xuyên qua cửa kính.

- A..

Một tiếng hét thảm vang lên. Sau đó, mọi người nhìn thấy Đường Tăng nắm lấy một người đàn ông máu thịt be bét, ném trước mặt Đàm Quốc An.

Đó là một người nước ngoài, đã bị Đường Tăng bẽ gãy cổ.

- Lính đánh thuê!

Con ngươi Đàm Quốc An co rụt lại. Gã bị thủ đoạn của Đường Tăng hù dọa lần nữa,

không nói chuyện cửa sổ bị rèm ngăn cản. Những viện điều dưỡng cao cấp này đều dùng kính chống đạn, mà bây giờ trời đã tối. Nhưng Đường Tăng vẫn có thể biết được bên ngoài cửa số có người.

- Phòng ngự cao và sức mạnh, công thêm năng lực cảm ứng mạnh mẽ...

Đàm Quốc An cảm thầy Đường Tăng càng ngày càng thần bí.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lính đánh thuê nước ngoài tiến vào Trung Quốc. Bọn chúng đều muốn cướp đi bộ cổ thi Đường Tăng này. Thời gian trước, Quốc An cục đã chặn lại rất nhiều lính đánh thuê, những không nghĩ rằng vẫn có người lẻn vào được đây.

Đường Tăng không để ý Đàm Quốc An. Hắn lột quần áo và giày dép của lính đánh thuê kia, sau đó đi vào toilet thay bộ đồng phục bệnh nhân và dép lê.

Tiếp theo, hắn khẽ động, tóc dài đến eo lập tức ngắn lại, biến thành kiểu tóc của người hiện đại, rất đẹp trai, mặc dù vẫn xám trắng như cũ, nhưng lại có tinh thần hơn.

Quần áo màu xám đen kết hợp với màu tóc xám trắng, nhìn có vẻ rất đẹp trai.

- Quần áo hiện đại, đã lâu không mặc.

Đường Tăng nhìn trang phục của mình, vuốt vuốt mái tóc,rồi mới đi ra toilet.

Đàm Quốc An hơi sững sờ khi trông thấy tóc dài của Đường Tăng đột nhiên biến thành tóc ngắn. Gã vô ý thức nhìn về phía toilet, nhưng lại không thấy sợi tóc nào, trong lòng nghi hoặc.

Đường Tăng cũng không để ý Đàm Quốc An. Hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Hai bảo vệ ngoài cổng định ngăn lại Đường Tăng, nhưng bị Đàm Quốc An ngăn cản.

- Giấy chứng nhận của cậu tôi sẽ bảo người đưa đến.

Phía sau, Đàm Quốc An nói.

-Không có việc gì, đừng làm phiền tôi.

Đường Tăng cũng không quay đầu lại, phất phất tay, rồi nhanh chân rời đi.

Đường Tăng rời khỏi viện điều dưỡng, bèn vẫy một chiếc taxi.

- Anh đi đâu?

Tài xế hỏi.

- Đi... À Đúng rồi! Đây là thành phố nào?

Đường Tăng bỗng nhiên hỏi.

- Ơ... Ơ! Kinh thành.

Lái xe vội vàng trả lời. Gã cũng không quan tâm đầu óc vị khách này có vấn đề hay không, chỉ cần không quên tiền xe là được.

- Đi trạm xe lửa.

Đường Tăng nói.

- Ok!

Lái xe trả lời, rồi lập tức lái xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.