Lục Nhĩ Mi Hầu không hiểu.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Đường Tăng trực tiếp vung lên Cửu Hoàn Tích Trượng, một trượng đánh nổ yêu quái tưởng là trở về từ cõi chết kia, óc vẩy ra, chết cực kỳ thê thảm.
Lục Nhĩ Mi Hầu trợn mắt hốc mồm, không phải không cho giết sao? Tình huống như thế nào a?
- A Di Đà Phật, loại chuyện ác sát sinh này, liền để vi sư tới làm đi.
Đường Tăng nghiêm túc nói.
- A?
Vẻ mặt Lục Nhĩ Mi Hầu mộng bức.
- Lục Nhĩ, con phải nhớ kỹ, mặc kệ là giết phàm nhân, hay giết yêu quái, giết Thần Tiên, coi như đối phương tội ác tày trời, giết đối phương, mình cũng sẽ tiếp nhận nhân quả nhất định.
Đường Tăng nói.
- Vậy vì sao sư phụ lại có thể giết?
Lục Nhĩ Mi Hầu truy vấn.
- Bởi vì vi sư là sư phụ của các con, loại sự tình tiếp nhận nhân quả này, tự nhiên phải để vi sư đến gánh chịu.
Vẻ mặt Đường Tăng kiên quyết:
- Ta không vào Địa Ngục ai vào Địa Ngục?
- Sư phụ!
Trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu run lên, đạo tâm kiên định cũng có chút ba động.
Lục Nhĩ Mi Hầu đương nhiên sẽ không biết, ngoài miệng Đường Tăng nói như vậy, nhưng trong lòng đang vui sướng tưng tưng.
Vừa rồi mặc dù giết yêu quái kia không có đạt tới điểm kinh nghiệm hắn thăng cấp, nhưng cũng là cấp 45, hắn lập tức liền thu được năm trăm vạn điểm kinh nghiệm.
Tăng thêm trước đó còn thừa lại năm trăm vạn, hiện tại Đường Tăng hết thảy có một ngàn vạn điểm kinh nghiệm, đã có thể hoán đổi một chút thần thông hơi yếu.
Bất quá hắn không lập tức hoán đổi, hiện tại còn không cần, chờ tích lũy đến đủ nhiều, duy nhất một lần hoán đổi thần thông cường đại, hữu dụng nhất, xem như là đại chiêu!
- Ừm?
Đường Tăng đang giáo dục Lục Nhĩ Mi Hầu ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, tiên thức của hắn thời khắc chú ý Yến Xích Hà, lúc này đã có manh mối.
- Lưu Ngạn Xương, cơ duyên của ngươi xuất hiện, đi theo bần tăng!
Đường Tăng nắm bả vai của Lưu Ngạn Xương, mang theo hắn phá không bay đi.
Bởi vì hướng kia không phải chính hướng tây, Đường Tăng cũng không kiêng kỵ nhiều như vậy, bay thẳng qua, dù sao đến lúc đó làm xong sự tình sẽ trở về.
- Sư phụ?
- Mau theo!
Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng theo sau.
Trong một dãy núi, Yến Xích Hà mặt lạnh đuổi giết một con hồ yêu màu trắng, tốc độ của hồ yêu kia thật nhanh, nhưng Yến Xích Hà cũng không chậm, cắn chặt không thả.
- Yêu quái, còn không thúc thủ chịu trói.
Yến Xích Hà ở phía sau kêu to, đào mộc kiếm nhanh chóng chém ra, đánh ra từng đạo hồng quang.
- Vù vù...
- Bành bành bành...
Cây cối trước mặt nổ tung, lá bay toán loạn, nhưng bạch hồ này không quan tâm, vùi đầu trốn như điên.
- Bành!
Bỗng nhiên con bạch hồ kia hóa thành một đạo yêu vân nổ tung, trực tiếp biến mất.
Yến Xích Hà vội vàng đuổi qua, lại không có phát hiện cái gì.
- Yêu quái thật giảo hoạt!
Yến Xích Hà hừ lạnh.
Con hồ yêu kia là hắn phát hiện ở phụ cận Dương Thành, lúc ấy hồ yêu đang câu dẫn một nam nhân, cơ hồ hút khô tinh dương của nam nhân kia, hắn kịp thời xuất thủ, mới cứu được nam nhân kia một mạng.
Sau đó một đường truy kích, đuổi tới nơi này.
- Sao lại đột nhiên chạy thoát?
Yến Xích Hà nhíu mày, cảm giác địa phương này có gì đó quái lạ.
Cùng lúc đó, Đường Tăng đã mang theo Lưu Ngạn Xương thuấn di đến trước Yến Xích Hà, địa phương kia có một cái miếu hoang.