Gường Hàn Ngọc cũng sẽ phát sáng, cho nên cho dù ở đây không có ánh sáng mặt trời, lại cũng sẽ không có vẻ tăm tối.
Hằng Nga mặc váy dài màu xanh da trời, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ánh sao phía xa, đây là chuyện nàng bình thường thích làm, bởi vì ở chỗ này gần như không ai chơi với nàng.
Trước đây còn có thỏ ngọc nói chuyện với nàng, nhưng bây giờ thỏ ngọc hạ phàm, ngay cả người bạn nói chuyện nàng cũng không có.
Hằng Nga mặt không đổi sắc, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, nơi đó đã hơi nhô lên, nhưng nếu như không chú ý, gần như không có cách nào phát hiện, bụng của nàng vẫn là bằng phẳng xinh đẹp như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Hằng Nga thử muốn luyện hóa sinh mạng nhỏ kia, bởi vì nàng nhận thức được sinh mạng nhỏ này không nên xuất hiện.
Không phải nàng nhẫn tâm, mà là bất đắc dĩ, nàng không có cách nào tưởng tượng được, nếu để cho Hậu Nghệ biết, sẽ xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng, đã qua nhiều năm chưa từng thấy Hậu Nghệ qua, rất nhiều người đều nói người kia đã chết.
Nhưng Hằng Nga lại mơ hồ cảm thấy, Hậu Nghệ một ngày nào đó còn có thể lại xuất hiện.
Hằng Nga không muốn đâm lao phải theo lao, muốn nhân lúc sinh mạng nhỏ trong cơ thể còn chưa có thật sự trở thành sinh mạng, mang luyện hóa hắn đi.
Nhưng rất nhanh nàng lại chấn động kinh ngạc phát hiện, sinh mạng nhỏ trong cơ thể ngoan cường được dọa người, hình như có loại lực lượng thần kỳ đang bảo vệ nó, cho dù nàng hiện tại đã là Đạo Tổ cảnh, vẫn không có cách nào luyện hóa hắn được.
Mắt thấy sinh mạng nhỏ trong cơ thể lại muốn sinh ra ý thức, Hằng Nga đã không có thời gian.
Muốn ngăn cản sinh mạng nhỏ này xuất hiện, chỉ còn lại biện pháp kế tiếp...
- Vù!
Bỗng nhiên Hằng Nga lấy ra một thanh đoản kiếm, trong mắt lóe lên vẻ bất nhẫn, chỉ có điều rất nhanh đã bị nàng che giấu.
- Hài tử, đừng trách ta.
Trong mắt Hằng Nga lóe lên một sự đau khổ, sau đó kiên quyết một đao đâm về phía bụng của mình.
Hằng Nga nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, bản thân mình là một nữ nhân, lại không có tư cách sinh con, không thể không nói là một sự châm chọc.
Nhưng khiến Hằng Nga rất ngạc nhiên chính là đoản kiếm vẫn chưa đâm vào bụng của mình, hình như bị cái gì đó cản trở.
Nàng theo bản năng mở mắt, lại nhìn thấy được Đường Tăng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mắt nàng, một tay cầm lấy đoản kiếm, sắc mặt khó coi nhìn nàng.
- A...
Hằng Nga bị dọa cho giật mình, buông ra đoản kiếm, lui lại phía sau mấy bước:
- Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Kưng!
Đường Tăng trực tiếp bẻ đoản kiếm thành vài đoạn, sắc mặt đặc biệt không dễ nhìn, trước đó hắn còn nghĩ mình lập tức lại được làm ba ba, đang khẩn trương.
Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, nữ nhân này lại muốn giết hài tử của hắn, hắn không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp mặt với cách thức như vậy.
- Vì sao?
Đường Tăng hỏi.
- Cái gì vì sao?
Hằng Nga biết rõ còn hỏi, nhưng rõ ràng có chút bối rối, không dám nhìn vào mắt của Đường Tăng.
- Nàng mang thai là của ta.
Đường Tăng nói.
- A? Ngươi...
Sắc mặt của Hằng Nga nhất thời đỏ lên, sau đó lại trắng bệch:
- Ngươi biết?
- Bởi vì Hậu Nghệ sao?
Đường Tăng có thể đoán được nguyên nhân.
Trong truyền thuyết, Hằng Nga là hoàng hậu của Hậu Nghệ, bởi vì ăn trộm tiên đan trường sinh bất lão do Thiên Đình ban thưởng, bị phạt giam lỏng ở Nguyệt Cung.
- Có đúng như vậy hay không?
Đường Tăng quát hỏi.
Hằng Nga thấy Đường Tăng đã đoán được, đơn giản không giấu diếm nữa, hít sâu một hơi, nói:
- Đúng, ngươi nói đúng, cũng là bởi vì hắn. Hiện tại ngươi biết, ngươi đi đi.
- Đi? Ha hả, sau đó để cho nàng tiếp tục giết chết con của chúng ta?
- Ta...
- Hắn ở nơi nào? Ta đi đánh chết hắn!
- Ngươi đánh không lại hắn.
- Ta đánh không lại hắn? Đùa gì vậy?
Đường Tăng giận dữ cười, hiện tại trong Tam giới, hắn nói đứng thứ hai, tuyệt đối không có người nào dám nói đứng đầu, ai muốn dám nói, hắn bảo đảm đánh người kia chết.